CHƯƠNG 182: CÔ KHÔNG PHẢI CÔ ẤY
Sự xuất hiện không báo trước của Lê Anh Đào khiến cho Trần Hoàng Khôi kinh sợ, nhưng điều đó không thể so sánh với những gì cô ta vừa nói ra.
Anh ta thẹn quá hoá giận: “Cô đang nói bậy bạ gì vậy?”
Sau khi nhìn thấy biểu cảm của anh ta, tâm tình Lê Anh Đào vô cùng vui vẻ, cô ta nói với đứa bé trai trong ngực: “Bảo bối, ba con tới kìa…”
“Ai ui, con trai ngoan, Tiểu Đào, không phải em chưa khoẻ sao? Em đang trong thời gian ở cữ sao lại đến đây…” Lâm Tường đã tới bên người Trần Hoàng Khôi lúc nào không hay, ôm lấy con trai.
Sự xuất hiện của Lê Anh Đào khiến hai người rơi vào tình huống khó xử, một người là Trần Hoàng Khôi, người kia là bà Vương Lệ Hằng.
Quan hệ gia đình đã rất phức tạp, nay vì sự xuất hiện của Lê Anh Đào mà càng trở nên căng thẳng.
Lâm Tường không biết Lê Anh Đào chính là tình nhân trước đây của Trần Hoàng Khôi.
Mà Đồng Dao cũng không biết Trần Hoàng Khôi từng ngoại tình, cô ta cũng không biết Lê Anh Đào là tình nhân cũ của chồng.
Những người biết sự thật, Trần Hoàng Khôi và bà Vương Lệ Hằng rất khó xử, gần như đứng hình.
Khoảng hai mươi phút sau, Vương Lệ Hằng liền né tránh nói mình bị đau đầu, muốn Đồng Dao đưa bà về nhà.
Sau khi thay một đôi giày đế bằng, Đồng Dao cầm một cái áo khoác rồi đưa bà Vương Lệ Hằng ra ngoài.
…
Còn Lâm Tường thấy con trai thì bế nó vào nhà tắm thay tã cho nó.
Giờ đây chỉ còn Trần Hoàng Khôi và Lê Anh Đào trong phòng khách của căn biệt thự.
Anh ta thoáng nhìn cửa phòng tắm đã đóng chặt, không nói một lời kéo tay Lê Anh Đào lên lầu.
Trần Hoàng Khôi đưa Lê Anh Đào vào phòng làm việc, sau khi khoá trái cửa thì thấp giọng nói: “Cô cố tình đến quấy rối đúng không?”
Cô ta cười khẽ, nói: “Hoàng Khôi, ai ui, vừa rồi mặt của anh trắng bệch như tờ giấy, nghe tôi bảo nó là con trai anh, có phải anh sợ hết hồn đúng không?”
Trần Hoàng Khôi tự nhiên có chút chột dạ, trước khi Lê Anh Đào và Lâm Tường kết hôn, anh ta còn đi tìm đến Lê Anh Đào mấy lần.
Mỗi khi muốn, anh ta không bao giờ bỏ tiền đi gái, mà chỉ đi tìm Lê Anh Đào.
Mấy lần kia đều không có biện pháp bảo vệ, Lê Anh Đào còn sinh trước thời hạn, Trần Hoàng Khôi đôi khi nghĩ đến thì hơi sợ hãi, chỉ sợ Lê Anh Đào nổi điên biết thừa là mang thai con anh ta nhưng vẫn lựa chọn sinh ra.
Lê Anh Đào thấy đôi mắt đen của Trần Hoàng Khôi mờ mịt, lộ ra vẻ khẩn trương, cô ta cười nói: “Anh yên tâm đi, con trai nhất định không phải của anh! Trước khi kết hôn với Lâm Tường, tôi đã mang thai. Lão già kia cũng không ngu, ngày thứ hai sau khi đứa bé chào đời, ông ta đã mang nó đi xét nghiệm quan hệ ba con, chắc là đám bạn của ông ta bảo phải đề phòng tôi…”
“Đáng tiếc tôi cũng đâu có ngu, làm sao để con trai mình đánh mất cơ hội kế thừa gia sản?”
Trần Hoàng Khôi nghe xong câu trả lời thì hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta lập tức đem bàn tay đang không an phận của Lê Anh Đào tách ra, nghiêm giọng nói: “Cô cũng đã trở thành vợ của người ta rồi, mà còn không biết tự kiểm điểm!”
“Trần Hoàng Khôi, anh đúng là đồ đạo đức giả, không phải trước kia đã là đàn ông có gia đình rồi mà anh vẫn ngủ với tôi đấy thôi? Bây giờ còn ra vẻ đạo sĩ giảng đạo sao? Nếu Đồng Dao biết anh là loại người đó, không biết cô ta còn có thể tin tưởng anh…” Lê Anh Đào không có ý tốt nói.
Đôi mắt đen của Trần Hoàng Khôi lập tức nổi lên địch ý, nắm chặt cổ tay cô ta, hung hăng cảnh cáo: “Tôi cảnh cáo cô! Đừng nói linh tinh trước mặt Đồng Dao, nếu cô còn muốn tiếp tục làm bà Lâm sống trong nhung lụa, thì hãy ngậm chặt cái miệng lại, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”
Sau một khoảng thời gian không gặp, Lê Anh Đào nhận ra mình còn thích Trần Hoàng Khôi, lập tức chủ động ôm chầm lấy anh ta.
Cô ta nũng nịu nói: “Hoàng Khôi, anh không muốn em sao… Anh quên là đã từng mê luyến thân thể của em thế nào sao?”
Trong đầu Trần Hoàng Khôi hiện lên một số hình ảnh…
Trong mắt anh ta loé lên một ý nghĩ, Lê Anh Đào lập tức hiểu được anh ta muốn.
“Hoàng Khôi, em biết Đồng Dao mang thai không bao lâu, cô ta không thể thoả mãn anh, nhưng em có thể…”
Đối với Lê Anh Đào, Trần Hoàng Khôi chỉ giãy giụa vài cái cho có rồi lập tức buông xuôi.
Khoảng thời gian này, việc Đồng Dao từ chối làm chuyện ấy với anh ta khiến anh ta thực sự rất khó chịu.
Bây giờ lại có người phụ nữ phục vụ miễn phí cho anh ta, sao anh ta phải từ chối?
…
Sau khi tiễn mẹ về, Đồng Dao một mình về nhà, cách biệt thự khoảng năm phút đồng hồ.
Khi cô ta đi ngang qua một chiếc Maybach đang đậu bên đường, cửa ghế phụ đột nhiên mở ra.
Đồng Dao vô thức đưa mắt nhìn, sau khi thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái, nhịp tim của cô ta đột nhiên tăng nhanh.
Cô chỉ mới gặp người đàn ông này một lần, nhưng nhìn một lần là nhớ vì đối phương có ngoại hình vô cùng xuất chúng.
Đôi khi cô ta nghĩ, nếu cô ta không gặp Trần Hoàng Khôi trước, có lẽ cô ta đã yêu người đàn ông hoàn mỹ này.
“Anh Lập, trùng hợp quá nhỉ?”
Lập Gia Khiêm ngước mắt nhìn Đồng Dao, bình thản nói một câu: “Chúc mừng.”
Anh biết hôm nay Đồng Dao và Trần Hoàng Khôi kết hôn.
Không biết tại sao, cũng không liên quan gì đến anh, nhưng anh không kiềm chế được mà tới đây.
Đồng Dao chủ động mời: “Anh Lập, hay vào nhà tôi ngồi một lát? Anh và Hoàng Khôi cũng có thể uống mấy ly.”
Lập Gia Khiêm lên tiếng từ chối: “Không cần, tôi và anh ta không thân đến mức có thể cùng nhau uống một ly.”
Lời này khiến Đồng Dao nhất thời hơi lúng túng, nếu là người đàn ông khác thì cô ta đã lập tức rời đi.
Nhưng đối mặt với Lập Gia Khiêm, anh trời sinh đã có khí tức vương giả, cường thế, bá đạo khiến cho người khác phải hạ thấp mình.
Đồng Dao đương nhiên cũng biết chuyện của Lập Gia Khiêm và chị gái Lâm Thanh Mai, cô ta thở dài nói: “Anh lại nhớ chị gái tôi đúng không?”
Lập Gia Khiêm nói một cách tê tái: “Ừ, nhớ phát điên rồi. Buồn cười là tôi vẫn chưa điên.”
Khoảng thời gian này, Đồng Dao cũng từ miệng bà Vương Lệ Hằng nghe được không ít chuyện liên quan đến việc Lập Gia Khiêm tìm Lâm Thanh Mai.
Thực lòng mà nói, trong lòng cô ta vô cùng cảm động.
Với thân phận và địa vị của Lập Gia Khiêm, cộng thêm điều kiện ngoại hình xuất chúng khiến người ta gặp một lần là khó quên của anh, có thể si tình với một người phụ nữ như vậy thật khiến những người phụ nữ khác ghen tị.
Loại ghen tị này Đồng Dao đương nhiên cũng có, cô ta đã xem qua ảnh chụp của Lâm Thanh Mai.
Cô ta và Lâm Thanh Mai, ngoại trừ làn da không giống ra thì ngoại hình giống nhau như đúc.
Nhưng trước hình ảnh tương tự như vậy, sự kinh ngạc và rung động của Lập Gia Khiêm khi nhìn thấy cô ta chỉ duy trì được mười mấy giây.
Sau khi thấy lời nói và cử chỉ của Đồng Dao, cô ta còn chưa nói ra thân phận thực sự của mình, Lập Gia Khiêm đã nói ngay một câu rồi rời đi.
Anh nói: Cô không phải Thanh Mai.
Lập Gia Khiêm thậm chí không hỏi thêm gì về quan hệ của Đồng Dao và Lâm Thanh Mai.
Loại phân biệt đối xử lúc đó khiến tâm trạng của Đồng Dao khó chịu mất mấy ngày.
Cho đến khi cô và Trần Hoàng Khôi rơi vào bể tình say đắm, cô ta mới dần dần quên đi cảm giác thất bại và khó chịu mà Lập Gia Khiêm mang lại.
Dù sao để một người đàn ông như vậy trong một thời gian ngắn từ chối cô, đúng là một sự đả kích lớn, nhất là khi cô ta và Lâm Thanh Mai có dung mạo giống nhau…
Đồng Dao nhìn Lập Gia Khiêm hút thuốc đầy vẻ chán chường như sắp sụp đổ, trong lòng cô ta nhói lên một cách kỳ lạ.
Khí chất cao quý toát ra từ trong xương tuỷ của Lập Gia Khiêm, Đồng Dao phải thừa nhận Trần Hoàng Khôi kém xa…
Rõ ràng chỉ cách anh một mét, nhưng Đồng Dao cảm giác mình phải đang cách Lập Gia Khiêm cả ngàn mét.
Cô ta rất tò mò, người chị sinh đôi của cô ta, Lâm Thanh Mai, người đã mất tích đến tận bây giờ vẫn không tìm thấy, rốt cuộc là kiểu phụ nữ gì?