Lọc Truyện

Cạm BẫyTổng Tài Lâm Thanh Mai Lập Gia Nghiêm Thành Thiếu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

CHƯƠNG 189: CÔ MUỐN THÀNH TIÊN

Liên tục ba ngày, Lâm Thanh Mai núp ở phòng bệnh của mình không gặp bất kỳ người nào, chỉ cần y tá đi vào đưa đồ ăn uống cho cô, Lâm Thanh Mai lại lạnh nhạt hai chữ: Đi ra.

Bởi vì Đông Phương Trực đối với tất cả nhân viên y tế luôn nhấn mạnh, chỉ cần là chuyện Lâm Thanh Mai không thích, các cô ta cũng không thể đi miễn cưỡng cô, cho Lâm Thanh Mai đủ tự do.

Cho nên khi Lâm Thanh Mai không gặp bất kỳ người nào, không ăn bất kỳ cái gì, nhân viên y tế bao gồm bác sĩ tâm lý cũng bế tắc.

Chuyện này Đông Phương Trực biết.

Nhưng anh không nghĩ ra, anh hao tổn tâm cơ tiêu phí nhiều ngày mang về tin tức cho cô như vậy, có thể nói đều là tin tức tốt, tại sao Lâm Thanh Mai không những không tiếp tục tích cực đối mặt với chữa trị, thậm chí ngay cả tiếp nhận cơ bản nhất cũng không muốn chứ?

Ngày đầu tiên Lâm Thanh Mai không ăn, Đông Phương Trực còn nói với nhân viên y tế, không cần quá để ý, cô ấy chỉ là náo loạn chút, chờ đói thì sẽ ăn…

Lời anh ta nói được ba ngày, Lâm Thanh Mai một chút ý muốn thay đổi cũng không có.

Cuối cùng Đông Phương Trực thua trận, anh ta không thể lại tiếp tục để mặc cho Lâm Thanh Mai tự ngược mình nữa!

Bởi vì anh sợ Lâm Thanh Mai sẽ thật sự chết đói.

Sáu giờ sáng ngày thứ tư, Đông Phương Trực bưng cháo dinh dưỡng tự tay nấu đi tới phòng bệnh của Lâm Thanh Mai.

Từ lúc anh tiến vào đó, người phụ nữ đang nằm cũng chưa nhìn tới anh ta một cái, có thể nói không phản ứng chút nào.

Ánh mắt Đông Phương Trực không vui tận lực thô lỗ đặt cháo dinh dưỡng ở trên bàn uống trà nhỏ, chén sứ và mặt bàn kính phát ra tiếng va chạm chói tôii.

Mà Lâm Thanh Mai vẫn thờ ơ như cũ, cô nằm ngang, một đôi tròng mắt đen nhìn trần nhà, nhưng phía trên trống trơn, trừ một mảnh tường màu trắng cái gì cũng không có.

Ánh mắt cô thỉnh thoảng sẽ nháy mắt một chút, người mặc dù là nằm ở trong phòng bệnh, nhưng cả trái tim cô căn bản không ở nơi này.

Ánh mắt Lâm Thanh Mai trống rỗng lại hư vô, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra trên thế giới này đều không liên quan đến cô.

Ngay cả Đông Phương Trực đã đứng ở trước mặt, Lâm Thanh Mai vẫn không nhìn anh ta một cái.

Hành động cô ba ngày ba đêm không ăn không uống thật sự chọc giận Đông Phương Trực.

Giờ phút này anh ta một khắc cũng nhịn không nổi nữa, mắng vào mặt cô: “Lâm Thanh Mai! Cô có phải tự tìm cái chết hay không? Cô chơi tuyệt thực với tôi? Cô rốt cuộc muốn thế nào?”

Đông Phương Trực hít sâu một hơi, cố gắng đè ép sự nóng nảy nói: “Chuyện cô nhờ tôi giúp tôi cũng đã giúp rồi, tin tức cũng mang đến cho cô, con trai cô sống thật khỏe mạnh ở bên người ba cậu bé. Cô còn tự nhiên có thêm một người em gái có thể tạm thời thay cô chăm sóc mẹ cô. cặn bã lúc trước hại cô cũng đã chết! Cô còn cái gì không hài lòng?”

Thấy Lâm Thanh Mai vẫn là bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, lửa giận lần nữa bốc lên bụng anh ta, Đông Phương Trực tiếp tục mắng: “Cô con mẹ nó có thể đừng tự tìm chết được không? Cô đang đóng vai thiếu phụ bi thảm ở cuối thế kỉ sao? Cô không ăn không uống, cô muốn thành tiên?”

Anh nói không dưới mười câu, Lâm Thanh Mai một chút đáp lại cũng không có, điều này làm cho Đông Phương Trực cảm giác một quyền đánh mạnh trên bông vải, cảm giác vô lực sâu đậm.

Ba ngày trước, sau khi Lâm Thanh Mai biết những tin tức kia sụp đổ khóc lớn một hồi, sau liền nằm đó lựa chọn không nói một lời, Đông Phương Trực lúc ấy cũng không nói tiếp nữa, thật ra thì anh ta còn có rất nhiều chuyện không nói.

Giờ phút này anh ta không biết còn có thể mắng cái gì, anh ta không cách nào đi cứu một người tự mình buông tha chính mình.

Nhưng Đông Phương Trực ban đầu cứu cô ở đảo không người về cũng không phải là vì nhìn cô tự sát.

Dù như thế nào anh ta cũng không thể mặc kệ không quản cô.

Nếu như không phải bởi vì Lâm Thanh Mai là đích thân anh cứu lại được, nếu đổi thành người khác, Đông Phương Trực đã sớm vứt bỏ, đối phương muốn chết hay không, không liên quan đến anh.

Cho tới bây giờ anh ta đều không phải là một đại thiện nhân.

Đông Phương Trực còn có rất nhiều mặt không muốn Lâm Thanh Mai biết, chỉ là anh ta và cô quen biết thời gian ngắn ngủi, anh ta còn chưa kịp biểu hiện ra, cô cũng chưa có cơ hội đi hiểu anh nhiều hơn.

Đông Phương Trực bất đắc dĩ quét mắt ‘Xác ướp’ đang nằm, anh ta xoay người nhấc ghế da màu trắng cách đó không xa tới, sau đó để mạnh xuống đất một cái.

Anh ta ngồi xuống, nhưng không nhìn về phía Lâm Thanh Mai, chẳng qua là tròng mắt nhìn chằm chằm một điểm trên sàn nhà, đại khái qua nửa phút, Đông Phương Trực bắt đầu nói những tin tức ba ngày trước anh ta chưa nói.

“Khoảng thời gian lúc cô mới bị bắt cóc, Lập Gia Khiêm từ đầu đến cuối không buông tha việc tìm cô, tháng đầu tiên cô vừa mất tích, mẹ cô nói có một lần bà đến tòa cao ốc Lập thị tìm anh, thấy Lập Gia Khiêm cả người gầy một vòng lớn, tinh thần không tốt chỉ thiếu tự hủy hoại rồi…”

Đông Phương Trực ngước mắt tận lực nhìn ánh mắt Lâm Thanh Mai, nhanh nhẹn bắt được tròng mắt đen của cô vốn không có tiêu cự hơi chợt lóe.

Trong lòng anh ta có tia mong đợi, anh ta tiếp tục nói: “Mẹ cô đã xem Lập Gia Khiêm là con rể, bà bảo Lập Gia Khiêm chăm sóc thật tốt cho mình, nói sau này mới có thể có tư cách chăm sóc cô, Lập Gia Khiêm sau đó quả thật có thay đổi, anh khôi phục trạng thái cuộc sống bình thường, nhưng duy nhất không đổi là tiếp tục phái ra nhiều nhân lực đi tìm cô.”

“Thật ra thì sau khi cô mất tích, rất nhiều bạn bè cô đi tìm cô, bọn họ cũng lợi dụng mạng giao thiệp của mình cố gắng hết mình để tìm kiếm…”

Đông Phương Trực có chút thở dài nói: “Nhưng cô cũng nên hiểu cho bọn họ, thời gian dài không chút tin tức nào sẽ làm cho người ta từ từ mất đi hy vọng, không phải tất cả mọi người đều có thể rất kiên định tin tưởng cô còn sống. Có vài người cuối cùng buông tha tìm cô, đơn giản là không muốn để cho chính cuộc sống họ rơi vào vực sâu vô tận, chờ đợi lâu dài một người mà bọn họ đã không tin sẽ trở về, đây không thể nghi ngờ là chuyện rất thống khổ rất bất đắc dĩ.”

“Hơn nữa trên thực tế rất nhiều án lệ bị bắt cóc cho rằng, những người không phải là vì tiền chuộc chẳng qua là từ trả thù cá nhân mà bắt cóc, thường khi nhận được tin tức người bị hại cũng đã chết. Lập Gia Khiêm đến nay đều còn ở khắp nơi trên thế giới tìm cô, có thể thấy cô ở trong mắt anh ấy có địa vị rất quan trọng!”

Nói tới đây, khóe mắt Lâm Thanh Mai chảy xuống hai hàng lệ trong suốt, một lần nữa cô có cảm xúc như người bình thường có.

Đông Phương Trực tranh thủ cho kịp thời cơ tiếp tục nói: “Theo tôi tra được tin tức đáng tin, anh ta và Âu Dương Lan Lan đã bí mật ly hôn rồi, ban đầu sau khi anh ta và Âu Dương Lan Lan kết hôn chưa bao giờ ở cùng một chỗ. Ngay đoạn thời gian trước, ông nội Lập Gia Khiêm Lập Quốc Tân qua đời.”

“Ông nội anh ta vừa mất, Lập Gia Khiêm lập tức cùng Âu Dương Lan Lan ly hôn, chỉ nhìn tốc độ sấm rền gió cuốn này, trong đoạn hôn nhân này, Lập Gia Khiêm vẫn luôn ở một vị trí bị buộc, bất đắc dĩ. Mẹ cô cũng nói cho tôi, bà ấy nói Lập Gia Khiêm muốn ly hôn trước thời hạn, nhưng lúc đó Lập Quốc Tân đã lấy cái chết ra ép lúc này mới làm cho Lập Gia Khiêm tạm thời từ bỏ ý nghĩ ly hôn.”

Lâm Thanh Mai nghe đến đây không nhịn được nhìn về phía Đông Phương Trực, hai mắt cô ngấn lệ trong suốt, tròng mắt đen, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn anh ta: “Thật sự là mẹ tôi nói cho anh?”

Đông Phương Trực nội tâm vui mừng, thấy cô cuối cùng cũng nói chuyện với anh ta mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, anh ta bĩu môi nói: “Cô nói lời này tôi không thích nghe, nói giống như tôi đang lừa gạt cô, nhưng cô ngẫm lại xem, tôi có lý do gì đi lừa dối cô?”

“Tôi không cần phải vì Lập Gia Khiêm nói chuyện, tôi và anh ta không có quan hệ gì, hai người căn bản không biết đối phương. Còn nữa, tôi thẳng thắn nói cho cô, tôi là một người rất cô tịch, hàng năm tôi đều ở Vườn Địa Đàng làm nghiên cứu, đối với các loại xã giao và quan hệ tôi cũng không có hứng thú.”

Lâm Thanh Mai nhìn anh ta mặc dù không lên tiếng, nhưng vẻ mặt cô bày tỏ tựa hồ là tin tưởng lời nói của anh ta.

Ánh mắt Đông Phương Trực chợt lóe nói một chuyện cẩu huyết cho cô: “Có chuyện lúc tôi nghe được cảm thấy thật buồn cười, cô biết ba cô Lâm Tường sau khi ly hôn cưới người nào không?”

Anh ta vòng vo như vậy làm Lâm Thanh Mai lập tức dự cảm đến người nọ cô nhất định biết, sau khi trải qua các loại bất hạnh, nghe được chuyện sau khi ly hôn của ba mình, Lâm Thanh Mai cơ hồ không phản ứng gì nữa.

Cô tùy ý hỏi: “Ai?”

Đông Phương Trực cười giọng mang khinh thường: “Lê Anh Đào.”

Đáp án này làm cho Lâm Thanh Mai ngồi dậy trong nháy mắt, cô không thể tưởng tượng nổi lại hỏi một lần: “Anh nói ai?”

“Lê Anh Đào.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT