CHƯƠNG 19: PHỐI HỢP DIỄN KỊCH
“Đúng vậy, đàn ông trời sinh đã đê tiện, hầu hết phụ nữ sẽ đều gặp một, hai tên cặn bã trong đời…” Lưu Bảo Bảo thuận tay cầm lấy chiếc gối rồi nằm ngửa trên sofa.
Lâm Thanh Mai nhướn mi: “Không phải cậu nói đã ly hôn với Hà Đức Chinh rồi à? Sao anh ta vẫn tới tìm cậu?”
Lưu Bảo Bảo đang nhìn trần nhà quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu bất đắc dĩ: “Anh ta nói tháng sau là đại thọ 80 của ông nội anh ta nên muốn tớ phối hợp diễn cùng, không được để ông nội biết chúng tớ đã ly hôn, ông nội sống theo kiểu truyền thống, sẽ không đồng ý cho chúng tớ ly hôn đâu.”
“Ông nội anh ta quản lý nhiều thế?” Lâm Thanh Mai hơi ngạc nhiên.
Cô ấy cười khổ: “Đừng nói là ông nội anh ta, cho dù là ba mẹ hai bên của chúng tớ vẫn chưa biết chuyện này.”
Lòng Lâm Thanh Mai chùng xuống, chuyện của cô và Trần Hoàng Khôi chẳng phải cũng vậy sao? Ngoài Lưu Bảo Bảo, hai bên ba mẹ đều không nhắc tới.
Nhưng so với Lưu Bảo Bảo, dù sao cô ấy cũng ly hôn rồi, bây giờ Lưu Bảo Bảo đã tự do.
Còn Lâm Thanh Mai thì chưa, chuyện Trần Hoàng Khôi uy hiếp cô đòi 15 tỷ lập tức khiến cô đau đầu.
“Thanh Mai, tối qua cậu ngủ ở đâu?”
Đối mặt với câu hỏi bất chợt của Lưu Bảo Bảo, Lâm Thanh Mai định thần lại, giọng điệu hơi mơ hồ: “Ồ, hôm qua tớ gặp một người bạn cùng lớp đại học, nói chuyện ăn ý quá nên tớ đã qua đêm ở nhà cô ấy…”
Lưu Bảo Bảo đột nhiên ngồi dậy, nheo mắt nhìn cô: “Này, biết nói dối rồi cơ đấy! Cậu tưởng tớ sẽ tin sao? Không phải tối qua cậu về lấy hành lý à, hành lý đâu rồi? Có phải cậu và Trần Hoàng Khôi nối lại tình xưa rồi không?”
Lâm Thanh Mai hết cách: “Quả nhiên không giấu được cậu, tối qua tớ đã qua đêm ở nhà người khác nhưng không phải Trần Hoàng Khôi. Tớ chưa lấy hành lý về nhưng tớ không muốn nói lý do cụ thể, tóm lại tớ cũng không quay lại lấy hành lý nữa đâu, cùng lắm thì mua cái mới. Dù sao tớ cũng đã lấy hết những thứ quan trọng như hộ chiếu và sổ hộ khẩu về rồi, những thứ khác không quan trọng.”
Thấy trong mắt Lâm Thanh Mai loé lên vẻ buồn rầu sâu thẳm, Lưu Bảo Bảo có thể đoán được chắc chắn cô có chuyện không vui với Trần Hoàng Khôi nên cũng không hỏi nữa.
“Trước khi về cậu nói tối qua cậu bị ốm, tớ thấy sắc mặt cậu quả thực không tốt. Tớ không sao rồi, cậu mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thanh Mai đứng dậy: “Có muốn tớ đỡ cậu lên lầu không?”
“Ừ, cậu đỡ tớ lên lầu đi.”
Sau khi Lâm Thanh Mai đưa Lưu Bảo Bảo lên lầu, cô lại xuống dưới đi tắm.
Trước khi đi ngủ cô lại uống thêm một viên thuốc cảm rồi mới tắt đèn đi ngủ.
Nhìn màn hình điện thoại không có tin nhắn quấy rối của con vịt đó, cuối cùng cô mới yên tâm đi ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lâm Thanh Mai cảm thấy sức khoẻ khôi phục rất tốt, quả nhiên còn trẻ khỏi bệnh rất nhanh.
Cô chạy lên lầu xem Lưu Bảo Bảo, muốn hỏi cô ấy có cần giúp gì không.
Lưu Bảo Bảo đáp: “Không cần đâu, cậu đi làm đi, tớ đã gọi nữ thư ký ở công ty ba tớ đến chăm sóc rồi.”
Lâm Thanh Mai gật đầu cũng cảm thấy an tâm, vừa định đi thì lại xoay người hỏi: “Mẹ cậu sao rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Không sao đâu, bà ấy bị trật eo, cần nghỉ ngơi một tháng, chiều nay là bà xuất viện về nhà rồi.”
“Không sao là tốt rồi… vậy tớ đi thật nhé?” Lâm Thanh Mai vẫn có chút lo lắng.
Lưu Bảo Bảo chắp tay làm ơn: “Cầu xin chị đó, mau đi đi, tớ đâu có tàn tật!”
“Được rồi, vậy tớ thật sự không quan tâm cậu nữa! Tối về mang đồ ăn ngon cho cậu!”
…
Lâm Thanh Mai ra khỏi khu chung cư, đi bộ năm phút là tới ga xe buýt, sau khi lên tàu thì cô nhận được điện thoại của Trần Hoàng Khôi.
“Lâm Thanh Mai, tối nay cùng nhau ăn cơm đi, mẹ tôi đến.” Trần Hoàng Khôi vừa lái xe vừa đeo tai nghe bluetooth nói chuyện.
Lâm Thanh Mai thờ ơ: “Đến thì đến thôi, anh đi ăn cùng bà là được, tôi không đi.”
“Sao thế được? Bà ấy chưa biết chúng ta sắp ly hôn, chắc chắn tối nay mẹ tôi sẽ ở nhà, nếu cô không ở nhà thì bà ấy sẽ nghĩ gì?” Giọng anh ta mang theo vẻ tức giận rõ ràng.
Đôi mắt đen thoáng ngưng lại, nghĩ đến người mẹ chồng này, mặc dù không thể nói là bà đối xử tốt với cô nhưng cũng không tệ, bây giờ với quan hệ của cô và Trần Hoàng Khôi, Lâm Thanh Mai thật sự không muốn diễn kịch cùng anh ta.
“Anh cứ nói với mẹ anh tối nay tôi tăng ca làm cho kịp bản thảo thiết kế.”
Đáy lòng Trần Hoàng Khôi hiện lên một tia lạnh lẽo, lần này anh ta tranh thủ cơ hội bảo Lâm Thanh Mai về nhà ở, cô thì hay rồi, hoàn toàn không phối hợp!
“Cô không muốn về nhà như vậy là ngoại tình với kẻ nào ở ngoài hả?” Giọng anh ta đầy mỉa mai.
Ai cũng có thể mỉa mai cô nhưng Trần Hoàng Khôi là không xứng nhất!
Lâm Thanh Mai nổi giận: “Trần Hoàng Khôi, anh cũng có mặt mũi mà nói những lời này à? Rốt cuộc ai mới là người không muốn về nhà? Khi anh và Lê Anh Đào vui vẻ ở ngoài, anh có nghĩ đến tôi không?”
Nói đi nói lại, lại nói tới vấn đề cũ, cho dù Trần Hoàng Khôi có không biết xấu hổ đến đâu thì trong vấn đề này, anh ta cũng không thể chối cãi.
Anh ta thở dài: “Lâm Thanh Mai, có thể đừng nhắc tới chuyện này nữa không? Tôi nói rồi, trong chuyện này cô cũng sai, nhắc mãi về chuyện cũ, cô cảm thấy có ý nghĩa không?”
“Không có ý nghĩa! Thật sự rất nhàm chán! Nếu anh ly hôn với tôi sớm hơn thì chúng ta cũng không cần phải nói về chủ đề này nữa!”
Lòng anh ta thắt lại, Trần Hoàng Khôi đoán chừng chắc chắn cô sẽ không nỡ bỏ ra 15 tỷ nên lạnh giọng nói: “Tôi nói rồi, ly hôn cũng được, đưa 15 tỷ đây, tôi bảo đảm sẽ đồng ý ly hôn.”
Nghe anh ta nói mãi chuyện 15 tỷ, Lâm Thanh Mai tức giận cúp máy.
Trần Hoàng Khôi nhìn về phía trước, môi nở nụ cười: “Lâm Thanh Mai, ông đây không tin, ngủ với cô một lần lại khó đến thế!”
Lâm Thanh Mai cất điện thoại xong cũng chẳng để ý đến ánh nhìn của mọi người, cô xuống xe buýt.
Xuống xe ở đây vẫn còn cách công ty vài trạm, Lâm Thanh Mai quyết định gọi taxi.
May mắn thay cô vừa ra khỏi trạm đã có người xuống xe, cô lên xe taxi rồi nghĩ không biết có nên mua xe không để sau này đi lại cho tiện.
Trước kia khi đi làm cô thường đi BMW ở nhà, nhưng bây giờ xe đã thuộc về Trần Hoàng Khôi, cho dù chưa ly hôn được nhưng cô đã nói thì sẽ không nuốt lời.
Bây giờ ngay cả 15 tỷ đáng lẽ cô được chia mà anh ta cũng không đồng ý, nếu cô lấy thứ gì khác thì Trần Hoàng Khôi sẽ càng kỳ kèo hơn.
Sau khi đến công ty, Lâm Thanh Mai vừa mở máy tính chưa đến mười phút thì Lập Gia Khiêm đã nhắn tin tới: “Lên đây.”
Cô thở ra một hơi, cảm thấy mình đúng là đen đủi tám đời, sao lại làm cùng công ty với anh chứ?
Lâm Thanh Mai giả vờ như không thấy tin nhắn, tiếp tục làm việc. Hôm nay cô có rất nhiều việc, vừa mở máy tính, nhà thiết kế đã giao dự án cho cô, trước khi tan làm cô phải sửa xong hai mươi bức.
Hai mươi phút sau, Lập Gia Khiêm lại gửi tin nhắn tới: “Có muốn những bức ảnh của cô xuất hiện trên trang web nội bộ của công ty không?”
Lâm Thanh Mai nắm chặt tay nhưng không dám đập xuống bàn, cô sợ Lý Trường Lâm lại đột nhiên nhảy ra bắt cô đền.
Cô cất điện thoại vào túi áo, giả vờ đi rót nước, sau khi vào phòng trà nước lại lẻn ra ngoài chờ thang máy.
Cô biết người chờ ở bên kia vẫn là trợ lý Đỗ.
Cô bắt đầu nể phục thái độ làm người của trợ lý Đỗ, anh ta thật sự tốt đến mức vì đồng nghiệp của mình mà đứng đó chờ sao?
Lâm Thanh Mai mặc bộ vest chuyên nghiệp màu đen đứng trước cửa phòng làm việc, vì cô mặc áo vest và quần đùi nên đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài rất nóng bỏng.
Mặc dù cô chỉ cao 1m6 nhưng dáng người lại vô cùng hoàn hảo, đôi chân vừa thẳng vừa dài.
Sau khi bước vào phòng tổng giám đốc, cô thấy Lập Gia Khiêm mặc bộ vest có hoạ tiết tối màu lười biếng ngồi trên sofa, tay cầm một tách cà phê đang đọc báo tiếng Anh.