CHƯƠNG 217: TRƯỢNG NGHĨA GIÚP ĐỠ
Đồng Dao đi giày cao gót không đứng vững, chị Hoa đã đỡ cô ta lại, lên tiếng mắng chửi: “Cô là cái thá gì? Không ngờ lại dám đẩy Dao Dao nhà chúng tôi!”
Lúc này Đồng Dao đã tháo kính râm xuống, ánh mắt hiện lên một tia phẫn nộ: “Hóa ra là cô! Đông Phương Diễm, cô bớt lo chuyện bao đồng đi! Làm cho tốt cái nghề giáo viên dạy vẽ của cô đi! Đây là ân oán riêng giữa tôi và Lưu Bảo Bảo, cô quản không nổi!”
Lưu Bảo Bảo đang định bảo Lâm Thanh Mai tránh xa thị phi, Lâm Thanh Mai lại tiến lên trước Lưu Bảo Bảo, sắc mặt lạnh lùng: “Tôi cứ muốn lo chuyện bao đồng này đấy thì sao? Chẳng lẽ cô còn muốn đánh tôi à? Có bản lĩnh thì cô đánh đi!”
Lâm Thanh Mai rất thất vọng, cũng rất tức giận, không ngờ em gái ruột của mình lại chua ngoa như vậy, không nói lời nào đã đến đánh người ta, mà còn đánh người bạn thân nhất của cô!
Cô tuyệt đối không cho phép! Cho dù Đồng Dao là em gái ruột của cô.
“Đông Phương Diễm, cô và Lưu Bảo Bảo có quan hệ gì? Cô ta xứng để cô đứng ra như vậy sao?” Đồng Dao muốn đánh, nhưng cô ta nhìn thấy cách đó không xa có phóng viên đang đi theo cô ta, không dám đánh người nữa, nếu bị phóng viên chị lại, chắc chắn tiêu đề báo sẽ toàn tin xấu.
Lâm Thanh Mai bình tĩnh nói: “Cô ấy là bạn của tôi, cô có chuyện gì không thể từ tốn nói, cứ phải đánh người mới giải quyết được vấn đề sao? Cô đừng quên cô là người của công chúng, nếu cô không sợ hủy đi hình tượng của mình, tôi cũng chẳng có gì để sợ cả.”
Lúc này Lưu Bảo Bảo lên tiếng: “Đồng Dao, tôi biết cô đến đây vì chuyện gì, cô vì lần phỏng vấn tháng trước được đăng lên của tạp chí chúng tôi đúng không? Rất xin lỗi, tạp chí chúng tôi thích nói sự thật, nội dung ban đầu cô yêu cầu xóa bỏ chúng tôi không nghe theo.”
“Nhưng chuyện này, lúc đó chúng tôi đã bàn bạc trước với người quản lí của cô rồi, đáp án mà anh ta đưa cho chúng tôi là có thể đăng tải, nếu cô thật sự muốn tính sổ thì đi tìm người quản lí của cô chứ không phải tôi. Mấy người đừng có vừa muốn tạo đề tài thảo luận lại vừa muốn có được danh tiếng, mọi trách nhiệm đều đẩy hết cho tạp chí của chúng tôi như vậy là quá nực cười rồi.”
Lời của Lưu Bảo Bảo khiến sắc mặt Đồng Dao trở nên tái xanh, cô ta cười khẩy: “Lưu Bảo Bảo, nếu không phải ban đầu tạp chí của mấy người cầu xin phỏng vấn tôi, tôi hoàn toàn không đặt mấy người vào mắt! Lần này cô chơi tôi một vố xem như tôi đen đủi!”
“Có điều tôi nói cô nghe, sau này cô cẩn thận chút cho tôi! Cô có luật sư tài giỏi không? Không phải chỉ là một người chồng sắp cưới cũ từng vất bỏ cô thôi à! Mẹ nó còn còn là một người đàn ông kì lạ không gần nữ sắc…”
Lời nói ác độc còn chưa nói xong, Đồng Dao đã bị tát lại một cái!
Lúc Lưu Bảo Bảo đang kinh ngạc, chị Hoa cũng ngơ ra.
Đến cả Đồng Dao cũng ôm mặt mình nhất thời không kịp phản ứng lại, Lâm Thanh Mai vung bàn tay đau nhức xuống, lạnh lùng nói: “Đồng Dao, lần sau tôi còn nghe thấy cô dám nói Bảo Bảo như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Cô!” Đồng Dao tức giận muốn đánh lại, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy đám phóng viên đang đứng trong góc khuất, bọn họ chỉ đang đợi moi được một tin tức bùng nổ mà thôi!
Chị Hoa tức giận muốn đánh Lâm Thanh Mai, nhưng đã được Đồng Dao cản lại kịp thời.
Đồng Dao thấp giọng nói: “Chị Hoa, không cần ra tay, người phụ nữ Đông Phương Diễm này, em sẽ bảo anh rể em xử lí chị ta! Cô ta là giáo viên mà lại bạo lực như vậy, giữ lại dạy dỗ cháu trai Asa của em thì nguy hiểm quá rồi!”
Đồng Dao nhìn Lâm Thanh Mai với ánh mắt không tốt đẹp gì: “Đông Phương Diễm, cái tát này của cô tôi nhớ rõ! Tôi nhất định sẽ trả lại cho cô! Tôi sẽ bảo anh rể tôi đuổi việc cô trước! Loại phụ nữ không dụng tâm như cô ở bên cạnh anh rể tôi cũng là một tai họa! Chị Hoa, chúng ta đi!”
Lâm Thanh Mai nhíu mày nhìn Đồng Dao giả vờ yếu đuối cần chị Hoa đỡ rời đi.
“Diễm, ban nãy cô kích động quá! Đối tượng dạy học của cô hóa ra là Asa à, vậy cô nhất định biết ba của Asa là ai! Cô đắc tội với nhân vật máu mặt rồi…” Ánh mắt Lưu Bảo Bảo toàn vẻ lo lắng, chỗ cô bị tát cũng đã ửng đỏ một mảng lớn rồi.
Trái tim của Lâm Thanh Mai trùng xuống, nếu cô thật sự bị đuổi việc vì đứng ra giúp Lưu Bảo Bảo, vậy đây quả thực là một chuyện khó giải quyết…
Cô chỉ mới bắt đầu có sự tương tác không tệ với con trai Asa thôi.
Lâm Thanh Mai bình tĩnh lại rồi nói: “Bảo Bảo, tôi phải nhanh chóng đi tìm Lập Gia Khiêm một chuyến, ít nhất phải đến đó trước khi Đồng Dao tố cáo với Lập Gia Khiêm, tôi vẫn phải tự nói rõ chuyện này ra trước, tôi không muốn mất đi công việc dạy Asa vẽ này.”
Lưu Bảo Bảo gật đầu: “Ừm, vậy cô mau đi đi, tôi không sao đâu, cô không cần lo lắng…”
Lâm Thanh Mai cũng không dây dưa nữa chuẩn bị rời đi, lúc này, ánh mắt Lưu Bảo Bảo đầy vẻ cảm động, cô đột nhiên hỏi: “Diễm, tại sao cô lại muốn giúp tôi như vậy?”
Hành vi này khiến cô lập tức nghĩ đến Lâm Thanh Mai, trong lòng vô cùng nặng nề.
Lâm Thanh Mai vừa đi vừa quay lại nói: “Chúng ta không phải bạn bè sao? Cô là bạn tốt của Thanh Mai, vậy cũng chính là bạn tốt của tôi, tôi sẽ không cho phép người khác bắt nạt cô đâu. Bảo Bảo, chăm sóc tốt cho bản thân…”
Lưu Bảo Bảo rưng rưng nước mắt, cô gật đầu, nghẹn ngào nói không thành lời.
Từ sau khi Lâm Thanh Mai mất tích, cuộc đời của cô cũng không có một người bạn tốt nào giống Lâm Thanh Mai nữa, cho dù là lúc Đồng Dao mới xuất hiện, vì cô ta là em gái ruột của Lâm Thanh Mai, Lưu Bảo Bảo đối xử tốt với cô ta một khoảng thời gian, nhưng sau đó không ngừng tiếp xúc cô mới nhận ra Đồng Dao không tốt đẹp như cô nghĩ.
Còn có, sau khi Lưu Bảo Bảo biết Đồng Dao thích thầm anh rể Lập Gia Khiêm của cô ta, Lưu Bảo Bảo càng phản cảm với Đồng Dao hơn, hơn nữa từ sau khi Đồng Dao làm ngôi sao rồi nổi tiếng, cũng đã không còn là Đồng Dao ban đầu nữa…
Sự xuất hiện đột nhiên của Đông Phương Diễm khiến Lưu Bảo Bảo cảm nhận được một tình bạn trượng nghĩa đã lâu không thấy.
Lâm Thanh Mai lại vì một người bạn mới gặp qua một lần là cô mà đắc tội với Đồng Dao, thậm chí còn gián tiếp đắc tội với Lập Gia Khiêm, trái tim của Lưu Bảo Bảo đã hoàn toàn được sưởi ấm.
Lưu Bảo Bảo đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Lâm Thanh Mai cho đến khi không thấy nữa, cô đỏ ửng mắt, thở dài: “Thanh Mai à, bạn tiểu học của cậu đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ… Cô ấy thật sự rất giống cậu, tớ rất nhớ cậu, cậu có thể cảm nhận được không…”
…
Một tiếng sau, Lâm Thanh Mai đang ngồi trong phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn Lập thị, cô ngồi trên sofa, tâm trạng vô cùng thấp thỏm.
Trước đó cô đã trực tiếp gọi điện cho Lập Gia Khiêm, nhưng người nghe máy là Đỗ Tuấn, Đỗ Tuấn nói Lập Gia Khiêm đang có một cuộc họp rất quan trọng nên không tiện làm phiền.
Cô bèn lựa chọn ngồi trong phòng làm việc đợi anh.
Sau khi đợi hết nửa tiếng, Lập Gia Khiêm cùng Đỗ Tuấn xuất hiện trong phòng làm việc.
Khi Lập Gia Khiêm nhìn thấy Lâm Thanh Mai thì có chút kinh ngạc, Đỗ Tuấn bèn nói rõ tình huống.
Lúc Đỗ Tuấn chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc, Lâm Thanh Mai kịp thời gọi anh ta lại: “Trợ lí Đỗ, anh đợi chút.”
Tiếng gọi này của cô khiến Lập Gia Khiêm đang đi về phía bàn làm việc cũng đột nhiên quay người lại nhìn cô.
Lâm Thanh Mai cũng không nhìn Lập Gia Khiêm, cô chỉ cầm túi xách của mình, mở khóa rồi lấy ba hộp mặt nạ trị sẹo trong đó ra.
Cô đưa mặt nạ qua đó: “Trợ lí Đỗ, tôi từng nghe Asa nói, vết sẹo trên mặt anh là do bảo vệ Asa mà ra, hiệu quả của miếng mặt nạ này vô cùng tốt, về cơ bản dùng hết ba hộp, vết sẹo trên mặt anh sẽ biến mất, mỗi tối lúc đi ngủ thì anh đắp, ngày thứ hai tỉnh dậy anh mát xa năm phút hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”
Đỗ Tuấn nhìn Lâm Thanh Mai với vẻ mặt đờ đẫn, anh lén nhìn Lập Gia Khiêm phía sau dùng ánh mắt thăm dò.
Không đợi Lập Gia Khiêm phản ứng, Lâm Thanh Mai đã tự chủ trương nhét mặt nạ vào trong tay Đỗ Tuấn, cô còn nói thêm: “Nếu dùng xong ba hộp mà vẫn còn sẹo, anh cứ nói với tôi, trở về tôi sẽ lấy thêm cho anh. Trợ lí Đỗ, thật sự cảm ơn anh đã có lòng với Asa.”
Nói xong, cô còn cúi người xuống với Đỗ Tuấn, việc này khiến Đỗ Tuấn có chút sợ hãi, tuy nói Lâm Thanh Mai chỉ là gia sư dạy vẽ của Asa, nhưng bình thường Đỗ Tuấn cũng không hay gặp người gật đầu cúi người với anh, mà Lâm Thanh Mai lại hoàn toàn xuất phát từ lòng cảm ơn.
“Cô Đông Phương, cô khách sáo quá rồi…” Đỗ Tuấn rất ngại ngùng, có chút trở tay không kịp.
Anh ta thừa nhận, sự quan tâm của Lâm Thanh Mai đối với anh ta khiến anh ta rất cảm động.
Không ngờ mặt mũi của một người đàn ông như anh ta lại được người phụ nữ trước mắt này coi trọng đến vậy.
“Đỗ Tuấn, ý tốt của cô Đông Phương cậu cứ nhận lấy, còn không cảm ơn cô Đông Phương đi!” Giọng nói của Lập Gia Khiêm có chút lạnh lung, đối với hành vi của Lâm Thanh Mai anh vô cùng kinh ngạc, nhưng nhất thời anh cũng không muốn đánh giá.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!