CHƯƠNG 242 LỜI NÓI HÙNG HỒN
Jenny yên lặng gật đầu, cô ta biết rõ lời đe dọa của ông chủ chỉ là một trò đùa, nhưng cũng không dám cười thành tiếng.
Nghiêm túc mà nói, cô ta cũng cảm thấy có lỗi với ông chủ trong một phút đồng hồ.
Smoker kia chính là người chuyên môn dùng để chọc giận ông chủ, Jenny đột nhiên có chút ác ý, mừng thầm trong lòng, hóa ra ngoại trừ Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai, còn có người mà ông chủ không thể làm gì được!
. . .
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ba ngày trôi qua trong nháy mắt, Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm ở cùng một phòng bệnh trong ba ngày.
Ba ngày đã hết, cô được xuất viện.
Trong ba ngày này, mặc kệ là cơm trưa hay là bữa tối, Asa đều đến bệnh viện ăn cơm cùng bọn họ.
Lâm Thanh Mai đã rất hạnh phúc.
Nhưng của vết thương của cô không nghiêm trọng giống của Lập Gia Khiêm, anh bị thương tới xương cốt, còn cô chỉ là bị thương ngoài da, cô có thể lựa chọn về nhà nghỉ ngơi.
Vì không muốn Asa chạy đến bệnh viện nữa, Lâm Thanh Mai nhất quyết đòi xuất viện.
Trong ba ngày này, quan hệ giữa cô và Lập Gia Khiêm bắt đầu dần dần trở nên không rõ ràng, điều này làm cho Lâm Thanh Mai cũng hơi lo lắng, nếu cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ ngửi được mùi gái gọi toát ra từ chính cơ thể mình . . .
Được rồi, thực ra là cô rất muốn trở về nhà tắm rửa.
Bởi vì bị thương, nên cô vẫn chỉ lau thân thể, cũng không tắm rửa.
Cô sợ nếu mình ở thêm vài ngày nữa, có lẽ người cô sẽ bị thối mất.
Thời điểm Lâm Thanh Mai xuất viện, Bạch Cảnh Thụy tự mình tới đón cô, khi Đông Phương Trực đuổi tới, Bạch Cảnh Thụy vừa mới đỡ Lâm Thanh Mai phù lên xe.
Đông Phương Trực lựa chọn ngồi ở ghế sau cùng với Lâm Thanh Mai.
Xe của một ngôi sao như Bạch Cảnh Thụy rất rộng rãi, thoái mái và sang trọng, Đông Phương Trực còn bĩu môi khen vài câu.
Khi bọn họ đi ra ngoài, các tay săn ảnh ở gần đó không biết từ đâu xông ra, cũng may trước đó Lập Gia Khiêm đã an bài đội bảo vệ chặn lại các tay săn ảnh, nếu không xe của Bạch Cảnh Thụy nhất định sẽ bị các tay săn ảnh theo dõi .
Đông Phương Trực quay về phía sau nhìn, cảm thấy sảng khoái khi các tay săn ảnh cầm thiết bị nhưng không vào được bên trong.
Khi anh ta quay đầu lại, nói với Bạch Cảnh Thụy đang lái xe: “Thực ra tôi tới đón Thanh Mai là được rồi, một người có thân phận ảnh đế như anh thật sự là không có riêng tư. . .”
Lời này làm cho Bạch Cảnh Thụy hơi xấu hổ, anh ta xin lỗi nói: “Thanh Mai, rất xin lỗi, thực ra khi đi tôi đã rất cẩn thận rồi, cũng không biết là ai làm lộ tin tức. . .”
Lâm Thanh Mai còn chưa nói chuyện, Đông Phương Trực đã nói: “Anh chạy tới bệnh viện liên tục ba ngày liền, đều bị nhân viên trong bệnh viện nhận ra, chưa biết chừng là người nào đó nhiều chuyện làm lộ tung tích của anh.”
“Đông Phương Trực, anh nói ít đi một câu đi, Cảnh Thụy cũng không phải là cố tình, bây giờ bộ dạng của tôi như thế này thật sự đã làm phiền các anh, tuy nhiên các anh yên tâm, tôi sẽ sớm bình phục thôi.” Trong lòng Lâm Thanh Mai cảm thấy áy náy, nếu thân phận của cô có thể công khai , cô có thể nhờ mẹ mình là Vương Thái Hà tạm thời lại đây giúp cô một thời gian.
Nhưng thân phận cô không được công khai, hiện giờ cô và Đồng Dao lại đang cãi nhau như vậy, cô cũng sẽ không tin vào việc khi Đồng Dao biết được cô chính là chị ruột, sẽ đột nhiên khóc vì sung sướng, ôm cô giải hòa.
“Thanh Mai, cô nói cái gì vậy? Không ngờ cô lại khách sáo với chúng tôi, đây là cô đang xúc phạm mối quan hệ giữa chúng tôi với cô đấy!” Sắc mặt của Đông Phương Trực lộ vẻ không vui.
Bạch Cảnh Thụy lúc này cũng giúp đỡ Đông Phương Trực, giọng điêuh của anh ta cũng trở nên lạnh lùng: “Đúng vậy, Thanh Mai, quan hệ giữa chúng ta là gì? Chỉ cần cô nguyện ý, ba người chúng ta là ba người bạn thân có thể ngủ chung một giường, cô nói như vậy có vẻ làm kiêu quá đấy!”
“Ấy ấy, Bạch Cảnh Thụy, tôi không đồng ý với lời này của anh, cái gì mà ba chúng ta ngủ cùng một giường, ai ngủ cùng một giường với anh! Nếu phải ngủ kia thì cũng chỉ có thể là tôi và Thanh Mai ngủ cùng nhau, không liên quan đến anh!” Đông Phương Trực nghĩ đến việc ba người bọn họ ngủ cùng nhau, trong lòng lập tức cảm thấy ớn lạnh đến rùng mình.
Lâm Thanh Mai bất đắc dĩ giận dữ nói: “Chỉ cần không có việc gì, hai người các anh lại có thể cãi cọ với nhau, tôi thật sự phục hai anh.”
Bạch Cảnh Thụy cười ha hả: “Không cãi nhau chẳng lẽ nói chuyện triết lý cuộc sống hay sao? Thế thì chán lắm. . . ”
“Đúng vậy! Mọi người cứ sống một cách thoải mái và tự do là được, Bạch Cảnh Thụy, đêm nay tôi sẽ ở nhà anh, chúng ta uống với nhau một chén, từ khi đến đây tôi còn chưa uống với anh một ly nào.” Đông Phương Trực bắt chéo chân, dáng vẻ thảnh thơi, ung dung nói.
“Không thành vấn đề, buổi tối thêm nồi lẩu uống bia, ăn uống thỏa thích, tôi lo.” Tâm trạng của Bạch Cảnh Thụy cũng tốt lên rất nhiều khi Lâm Thanh Mai xuất viện.
Trong lòng anh ta cũng hy vọng Lâm Thanh Mai không ở cùng một chỗ với Lập Gia Khiêm quá lâu.
Bây giờ Lập Gia Khiêm đã làm cho Vương Gia Linh mang thai, tuy rằng anh ta còn chưa tự mình hỏi qua Lập Gia Khiêm về chuyện này, nhưng anh ta cảm thấy được có thể có chuyện gì đó bên trong việc này.
Dù sao làm ban bè mười mấy năm, Bạch Cảnh Thụy vẫn biết thái độ làm người của Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh như thế nào, hai người bọn họ có con, anh ta cảm thấy được chuyện này làm cho anh không thể tin tưởng.
Trong lòng của Bạch Cảnh Thụy khá mâu thuẫn, anh ta hy vọng chuyện này không phải là sự thật, nếu không thì vị trí của Lâm Thanh Mai sẽ đặt ở đâu?
Nhưng từ góc độ ích kỷ của anh ta, anh ta lại hy vọng Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh thực sự ở bên nhau, như vậy Lâm Thanh Mai có thể buông tay.
Kia đó cả anh ta và Đông Phương Trực đều có cơ hội.
Giống như năm đó anh ta đã từng nói, anh ta cùng với Đông Phương Trực sẽ cạnh tranh công bằng, đối với việc Đông Phương Trực thích Lâm Thanh Mai, anh ta cũng không thật sự chán ghét.
Mạng sống của Lâm Thanh Mai là do Đông Phương Trực cứu, Lâm Thanh Mai tái sinh cũng là do Đông Phương Trực cố gắng, nếu Lâm Thanh Mai cũng thích Đông Phương Trực, anh ta sẽ chân thành chúc phúc cho hai người.
Nhưng trước khi ngày đó đến, Bạch Cảnh Thụy tự nhiên vẫn chờ mong một tia hy vọng cho chính mình.
Dù sao trong những người đàn ông chờ đợi Lâm Thanh Mai nhiều năm như vậy, ngoại trừ Lập Gia Khiêm và Đông Phương Trực, Bạch Cảnh Thụy chỉ có thể nghĩ đến bản thân mình.
Lúc này, sắc mặt của Đông Phương Trực trở nên nghiêm túc, anh ta nhớ tới chuyện của Smoker, dù sao việc này Bạch Cảnh Thụy cũng biết, anh ta không kiêng kị nói thẳng: “Thanh Mai, Smoker bên kia tôi đã chào hỏi trước rồi, đề nghị của tôi là, mặc dù chân của cô đã khỏi rồi, nhưng cô cứ giả vờ bị gãy chân cho tôi!”
Lâm Thanh Mai ngước mắt nhìn anh ta: “Tại sao?”
Câu hỏi của cô làm cho Đông Phương Trực tức giận: “Cô có ngốc hay không đây? Cô đã quên mất thỏa thuận với ông ta rồi hay sao? Ông ta cung cấp tin tức giúp đội đặc nhiệm giải cứu Asa, sau đó cô đáp ứng điều kiện của ông ta! Tôi đã tìm cớ giúp cô tạm thời hoãn lại!”
Bạch Cảnh Thụy đang lái xe ở phía trước, tâm trạng của anh ta đột nhiên trở nên nặng nề, hỏi: “Đông Phương Trực, người này là bạn lâu năm của anh, chúng ta có thể thương lượng với ông ta, đổi yêu cầu này thành tiền mặt đưa cho ông ta, chỉ cần không vượt quá khả năng của chúng ta, chúng ta có thể gánh vác.”
Đông Phương Trực cười châm chọc: “Chỉ cần anh đủ thông minh là cậu có thể nghĩ đến phương án này, vậy anh nghĩ rằng tôi không nghĩ đến hay sao? Tối hôm qua tôi cũng vừa mới đàm phán với ông ta, chuyện này làm tôi rất đau đầu, nếu tôi thương lượng với ông ta chuyện tiền nong một làn nữa, ông ta sẽ loại bỏ hoàn toàn hệ thống phòng ngự của vườn địa đàng của tôi, anh có biết một khi hệ thống phòng ngự bị loại bỏ, vườn địa đàng của tôi sẽ tổn thất bao nhiêu hay không?”
“Không ít nghiên cứu chế tạo phối phương độc nhất vô nhị của tôi sẽ bị tổ chức hacker đánh cắp! Còn có tất cả thông tin riêng tư của khách hàng đều bị lộ, trong đó còn bao gồm cả anh và Lâm Thanh Mai, anh cảm thấy tôi phải chịu bao nhiêu rủi ro? Trách nhiệm này chỉ sợ tôi là ông chủ cũng không gánh nổi!”
Bạch Cảnh Thụy còn chưa kịp trả lời, Đông Phương Trực thở phì phì nói tiếp: “Tôi biết các người muốn nói gì, đúng! Tôi chính là một tên ngốc, lại đi dùng hệ thống phòng ngự của lão già vô liêm sỉ này, nhưng trước mắt tôi không tìm thấy cái hệ thống nào mạnh hơn so với hệ thống của ông ta, coi như tôi xui xẻo . . . Tôi cũng không biết cái lão vô liêm sỉ này sẽ có một ngày xuống tay với Thanh Mai của chúng ta! Con mẹ nó, trong lòng tôi còn đang nén giận đây!”
Nói đến đây, Đông Phương Trực nói với giọng bực bội nhưng chân thật: “Các người không thể bảo tôi từ bỏ tất cả mọi thứ đi khiêu khích một kẻ điên thiên tài đi? Chỉ cần có phương pháp tốt hơn, tôi đã thử từ lâu rồi! Nói thật, tôi hận không thể giết lão dê già kia! Nhưng con mẹ nó, ngay cả ông ta ở đâu tôi cũng không tìm được, tôi đi nơi nào giết ông ta?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy thấy Đông Phương Trực tức giận khi nói về một người như vậy, Lâm Thanh Mai hiểu được chuyện tình ông lão nghiện thuốc quả thật khiến cho Đông Phương Trực khó chịu.
Nhưng ai cũng không thể phủ nhận Smoker quả thật là không ăn trộm không cướp bóc cũng không ép buộc, ngay từ đầu Lâm Thanh Mai có thể không đồng ý yêu cầu của ông ta, nhưng nếu đã đồng ý rồi sẽ phải thực hiện lời hứa, đây không phải thành tín tối thiểu nhất hay sao?
Lâm Thanh Mai đè nén những suy nghĩ phức tạp trong lòng, cô bình tĩnh nói: “Cảnh Thụy, đừng làm cho Đông Phương Trực khó xử, anh xem chuyện này làm cho Đông Phương Trực thành cái dạng gì rồi.”
Bạch Cảnh Thụy thở ra một hơi, cố gắng kiềm chế sự ngột ngạt trong lòng.
Anh ta làm sao không nghĩ giống như lời của Đông Phương Trực, nếu không trực tiếp giết Smoker, nhưng chẳng lẽ bọn họ thật sự vì muốn trốn tránh những lời hứa hẹn do chính miệng bọn họ nói lúc trước mà làm chuyện giết người diệt khẩu?
Nếu bạn không dám giết người, chính là bạn đã run sợ, Bạch Cảnh Thụy thừa nhận trong lòng mình đã run sợ.
Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện mà bạn có thể tùy tiện làm, tùy tiện ăn tùy tiện uống tùy tiện mặc, thậm chí tùy tiện nói chuyện, nhưng có một số điểm mấu chốt anh ta tuyệt đối sẽ không động đến!
Ví dụ như giết người, phóng hỏa, như hút thuốc phiện và buôn lậu thuốc phiện.
Đây là những thứ mà anh ta kiên quyết sẽ không động chạm đến trong cả cuộc đời này!
Đông Phương Trực và Bạch Cảnh Thụy lần lượt trầm mặc, trông giây lát, bầu không khí trong xe trở nên tĩnh mịch và nặng nề.
Lâm Thanh Mai bỗng nhiên cười ra tiếng để làm dịu không khí, cũng muốn giải quyết khúc mắc của bọn họ.
“Hai người các anh lại vì chuyện này mà giận nhau, chúng ta đều là người lương thiện, Smoker chỉ muốn tôi làm bạn gái của ông ta trong vòng một tuần, tôi không có gì phải sợ cả, chỉ cần ông ta không phải là người ngoài hành tinh là được, đàn ông nên suy nghĩ đơn giản về chuyện nam nữ này, dù sao tôi cũng không phải cái gì thiếu nữ mới lớn, lại còn đã sinh con, ai sợ ai chứ!”
‘Lời nói hùng hồn’ của cô làm cho trong lòng Bạch Cảnh Thụy và Đông Phương Trực càng cảm thấy hụt hẫng, giống như người phụ nữ bọn họ thích, ngay cả hôn cũng không dám, lại sắp bị một lão vô liêm sỉ chiếm hết tiện nghi, bọn họ thực sự hy vọng trong tay có một con dao mổ lợn đâm chết Smoker.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!