CHƯƠNG 63: CẬU LÀ TẠ BÂN
Sau khi Lập Gia Khiêm nghe điện thoại xong, anh và Lâm Thanh Mai trở về khách sạn với thời gian nhanh nhất.
Đỗ Tuấn đã sớm phái người đóng gói hành lý.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai lại dùng tốc độ nhanh nhất ngồi lên máy bay tư nhân về nước.
Trên máy bay trở về, Lập Gia Khiêm lạnh mặt không nói với Lâm Thanh Mai một câu.
Cô từ trong miệng Đỗ Tuấn mới biết được Hồ Dao Dao đã xảy ra chuyện.
……
Sau khi bọn họ về nước, Lập Gia Khiêm lại chạy tới bệnh viện nhân dân số 1.
Dĩ nhiên Lâm Thanh Mai không đi cùng mà trở về biệt thự.
Không biết tại sao trái tim cô nhất thời cảm thấy trống trải, cô thậm chí muốn đi theo Lập Gia Khiêm đến bệnh viện thăm Hồ Dao Dao.
Nhưng Lập Gia Khiêm không có yêu cầu như vậy, cô cũng không tiện mở miệng nói ra, với thân phận hiện tại của cô đi cũng rất xấu hổ.
Sau khi tắm xong, Lâm Thanh Mai ngồi ngẩn người, cô muốn gọi điện thoại cho người nhà trước.
Trước đó điện thoại di động của cô mở đường dài quốc tế, nhưng người nhà đều không tìm cô, điều này chứng minh trong nhà không có chuyện gì.
Cô gọi điện thoại bàn ở quê, điện thoại vang lên ba tiếng, Vương Lệ Hằng rất nhanh đã nghe máy: “Thanh Mai, mẹ nhớ con lắm, con gọi tới…”
“Mẹ, trong nhà đều ổn chứ?”
“Tất cả đều tốt… Thanh Mai, chuyện lần trước là mẹ lừa con, là mẹ có lỗi với con!” Vương Lệ Hằng nói xong nước mắt đã nhanh rơi xuống.
Lâm Thanh Mai thở dài nói: “Chuyện đã qua thì đừng nhắc nữa, sau này nếu trong nhà xảy ra chuyện thì đừng gạt con nữa, còn nữa, nếu như sau này chú Lưu lại đi đánh bạc thiếu nợ lớn thì con sẽ không quản nữa!”
Vương Lệ Hằng gật đầu nói: “Mẹ biết! Con yên tâm đi, chú Lưu của con sau khi trở về bệnh nặng một hồi, hai ngày nay vừa vặn thức dậy, ông ấy đối với con rất áy náy nói hy vọng con có thể tha thứ cho ông ấy! Lúc ấy ông ấy cũng là nhất thời hồ đồ……”
Lâm Thanh Mai và Vương Lệ Hằng lại hàn huyên chuyện nhà một lát, cô nói với Vương Lệ Hằng mấy ngày nữa sẽ về quê một chuyến, để bọn họ chăm sóc tốt cho mình.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Mai lại ngồi một lúc, nghĩ về chuyện ly hôn nói với Vương Lệ Hằng.
Cô nhìn thời gian còn sớm muốn gọi điện thoại cho Lưu Bảo Bảo, không nghĩ tới em họ lại gọi trước.
Em họ Trần Ngọc ở trong điện thoại ra sức cầu xin cô, hy vọng cô có thể giúp mua vé biểu diễn của siêu sao nhạc rock Tạ Bân.
Lâm Thanh Mai rất khó hiểu, Trần Ngọc cũng không phải không có tiền mua.
Cô nhờ Trần Ngọc quản lý cửa hàng online có thể kiếm được 21, 24 triệu mỗi tháng, đây đối với một sinh viên còn chưa tốt nghiệp mà nói coi như là tiểu phú rồi, tại sao mua vé tham gia biểu diễn còn tìm cô?
“Tiểu Ngọc, có thể mua trên mạng không?” Lâm Thanh Mai không nhịn được hỏi.
Trần Ngọc kích động nói: “Chị, chị không biết đâu, vé tham gia buổi biểu diễn của Tạ Bân khó mua đến mức nào! Nếu đứng ở nơi gần sân khấu nhất cũng cần hơn ba mươi triệu!”
“Hơn ba mươi triệu sao?” Lâm Thanh Mai hơi giật mình, những người theo đuổi ngôi sao này cô không hiểu, nhưng cô cũng sẽ không phản đối.
Cô nói: “Tiểu Ngọc, tiền là do em tự kiếm, chị sẽ không phản đối em mua, nhưng em không mua được vì sao chị có thể mua được?”
“Chị, chỉ cần chị chịu giúp em mua được! Em có thể không cần tiền lương của shop online trong vòng nửa năm!”
“……”
Trần Ngọc đã kích động đến mức này, Lâm Thanh Mai cũng không thể lui bước, cô đành chấp nhận: “Vậy em nói xem, chị nên giúp em mua như thế nào đây?”
“Chị, bây giờ chị có thời gian không? Theo em đi Vân Thể một chuyến!”
Lâm Thanh Mai nhìn thời gian bây giờ là mười giờ rưỡi tối, cô cảm thấy cũng không tính là quá muộn thì đồng ý.
Hai người hẹn gặp nhau tại sân vận động công nhân Vân Sơn.
Sân vận động này bình thường nếu không có trận đấu sẽ cho các ngôi sao ca nhạc thuê để tổ chức buổi biểu diễn.
Lâm Thanh Mai cũng đoán được ngôi sao ca nhạc tên Tạ Bân hẳn là tổ chức ở sân vận động này.
Một giờ sau, Lâm Thanh Mai đến trước.
Trần Ngọc gọi điện thoại cho cô nói cô đến sân vận động công nhân Vân Sơn chờ.
Lâm Thanh Mai đi đến cửa sau của sân vận động công nhân Vân Sơn, thấy có rất nhiều bảo vệ và vệ sĩ đứng giữ ở cửa.
Sự xuất hiện của cô làm cho bảo vệ quản sự lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, sau khi xác nhận thân phận của cô lập tức cho đi.
Có chút kinh ngạc cô cứ như vậy đi vào sân vận động công nhân Vân Sơn, đi tới đại sảnh diễn tập.
Lúc này ánh đèn đều rất tối, chỉ có mấy ánh đèn yếu ớt chiếu lên sân khấu.
Lâm Thanh Mai đang muốn gọi điện thoại cho Trần Ngọc hỏi cô đến đâu, đột nhiên, một ngọn đèn lớn chiếu lên người cô.
Cách đó không xa có một người đàn ông chậm rãi đi về phía cô.
Khuôn mặt người đàn ông trong bóng đêm nhìn không rõ lắm, chỉ có một đường nét đại khái.
Thoạt nhìn là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta rất cao, ít nhất một mét tám, cho đến khi người đàn ông này đeo một cây đàn ghi – ta điện đi đến trước mặt Lâm Thanh Mai, cô mới thật sự nhìn rõ mặt của anh ta.
Người đàn ông rất trẻ, thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ hai mươi tuổi.
Nhan sắc anh ta anh tuấn ma mị, trong đôi mắt màu hổ phách có sự rung động thật sâu, trên khóe mắt anh ta hóa thành đường viền mắt màu đen dài nhỏ, khiến cho anh ta thoạt nhìn càng thêm quỷ mị và thần bí.
Đôi môi đỏ sẫm tự nhiên giờ phút này có chút run nhè nhẹ, tựa hồ bởi vì chuyện gì mà tâm tình kích động…
Lâm Thanh Mai nhìn anh cảm thấy hơi quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
“Chị Thanh Mai, chị còn nhớ tôi không?” Anh có một giọng nói dễ nghe mê người.
“Làm sao cậu biết tên của tôi? Cậu là…” Lâm Thanh Mai nhíu mày như cũ không có ấn tượng.
Anh ta nhắc nhở: “Chị còn nhớ…”
“Tôi nhớ ra rồi!”
Anh ta kích động nói: “Thật sao?”
Lâm Thanh Mai cười nói: “Năm ngoái tôi đã thấy cậu trên một tạp chí âm nhạc quốc tế! Cậu là Tạ Bân! Ca sĩ nhạc rock!”
Trần Ngọc muốn mua vé tham dự buổi biểu diễn của cậu.
Trong mắt Tạ Bân tràn đầy thất vọng, ngay cả đôi bông tai đầu lâu trên vành tai anh ta cũng mờ lại, đầy đặn thất vọng.
Cô thấy vẻ mặt bi thương của anh ta, nhất thời hiểu ra anh ta nói không phải là về việc ca sĩ của anh.
Lâm Thanh Mai vội nói: “Cậu để tôi suy nghĩ lại, trí nhớ của tôi không tốt lắm…”
Khóe miệng Tạ Bân nhếch lên, dường như đã tha thứ cho cô, anh ta cụp mắt, quên mất cây đàn ghi – ta điện trong tay.
Anh ta không mở loa phóng thanh, ngón tay thon dài xinh đẹp gảy dây đàn, anh ta cứ như vậy rất tự nhiên hát lên một bài hát: “Tiếng cười kia làm cho tôi nhớ tới những bông hoa của tôi, lẳng lặng mở ra cho tôi ở mỗi góc của cuộc sống, tôi từng nghĩ rằng tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy, hôm nay chúng ta đã rời đi trong biển người mênh mông…”
Lâm Thanh Mai cảm thấy cả người đều nổi da gà, bài hát kinh điển này được Tạ Bân hát tùy tâm lại bao hàm tình cảm như vậy, khóe mắt cô bỗng nhiên nóng lên, cuối cùng cô cũng nhớ ra anh ta là ai!
Mười năm trước, cha Lâm Tường một mình đưa cô đến thành phố này du lịch.
Hôm đó vừa vặn là sinh nhật mười lăm tuổi của cô, Lâm Tường cho cô ba triệu và đồng ý mua cho cô một cây đàn ghi – ta dân ca mà cô tha thiết ước mơ.
Thành phố có một cửa hàng nhạc cụ nổi tiếng cả nước, bên trong còn có không ít nhạc cụ tốt nhập khẩu từ nước ngoài.
Cô gặp Tạ Bân mới mười tuổi ở cửa hàng nhạc cụ, lúc đó Tạ Bân đang cò kè mặc cả với ông chủ.
Anh ta muốn mua cái thứ gọi là “Ngọn lửa xanh” chắp vá một đống tiền lẻ nhưng vẫn thiếu 3,6 triệu.
Lúc ấy nhìn cậu bé xinh xắn này cố chấp muốn mua cây đàn ghi – ta như vậy, Lâm Thanh Mai nóng đầu lên, đi lên trước đưa ba triệu của mình cho Tạ Bân.
Cô còn cùng Tạ Bân cầu xin ông chủ, khuyên can mãi, cuối cùng ông chủ cũng giảm cho 600 nghìn.
Sau khi Tạ Bân mua được cây đàn guitar điện tha thiết ước mơ, anh ta tự mình chơi một bài hát “Những bông hoa kia” tặng cho Lâm Thanh Mai bày tỏ cảm ơn.
Nghe được bài hát Tạ Bân hát, Lâm Thanh Mai không hiểu âm nhạc lúc ấy cho rằng anh ta là người có thiên phú âm nhạc!
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!