Trù trừ hết sức, Tần Thừa Thích giữ hai sứ thần Kỷ quốc và Xuyên Khúc ở trong quân, chưa được mấy ngày đành phải ra điều kiện, cho dù chuyện Triệu Huy chuyện với Kỷ quốc quốc quân Đoạn Chấn Hạo không có liên quan nhiều, nhưng chuyện này lại không thể buông tha dễ dàng như vậy, Kỷ quốc dâng cho Hòa Hi mười bốn thành trì để bày tỏ sự trung thành và hối cải, cũng phải trả lại đủ số bạc Liêu Tử Bân cất giấu về cho Hòa Hi, chuyện cũ của Triệu Huy sẽ được bỏ qua.
Kỷ quốc trước đó đã bị Liêu Tử Bân quấy cho loạn lạc, sau nội chiến thì hao binh tổn tướng, hôm nay năm vạn binh tướng kẻ chết người đầu hàng nếu không đáp ứng cũng không thể đối đầu với Hòa Hi, tuy là cắt đi hơn mười tòa thành trì, nhưng dẫu sao vẫn bảo vệ được nhất mạch của hoàng thất, sau này từ từ nghỉ ngơi lấy sức có lẽ một ngày nào đó có thể đòi về.
Mấy phen do dự suy tính, sứ thần Kỷ quốc phái người trở về thỉnh tấu lên quốc quân định đoạt chuyện này.
"Thái phi cảm thấy hành động này của trẫm có thỏa đáng hay không?" Tần Thừa Thích lười nhác dựa trên ghế dựa, hỏi Mục Thư Du ngồi đối diện.
"Đây là chuyện liên quan đến xã tắc, thần thiếp làm sao có thể nghị luận, thần thiếp chỉ biết phàm là chuyện Hoàng Thượng làm đều chỉ muốn tốt cho Hòa Hi."
Tần Thừa Thích cười cười, trầm mặc một hồi đột nhiên nói: "Bạch Quảng Thanh đã trở lại."
Mục Thư Du sững sờ, vô ý thức muốn thỉnh cầu Tần Thừa Thích cho nàng gặp Bạch Quảng Thanh một lát, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
"Nàng có phải muốn gặp hắn hay không, tại sao lại không nói ra?"
Mục Thư Du nhìn nhìn sắc mặt của Tần Thừa Thích, cũng không nhìn ra cái gì khác thường, nhưng vẫn có chút coi chừng: "Thần thiếp vốn muốn gặp, chỉ là cảm thấy gặp mặt cũng không có cái gì để nói, chung quy chỉ là cảm kích mà thôi, huống chi Hoàng Thượng từng nói muốn thay thần thiếp trả nhân tình này, cho nên thần thiếp lại đổi ý rồi."
Tần Thừa Thích cười: "Ở trước mặt trẫm nàng cũng phải đắn đo định giá như vậy sao, trẫm đã nói sẽ không giấu giếm nàng bất cứ chuyện gì, nàng cũng không cần dè dặt phỏng đoán tâm tư của trẫm như vậy. Thư Du, trẫm tạm thời sẽ không để cho nàng gặp hắn, nhưng nàng và Bạch Quảng Thanh sau này chắc chắn sẽ có lúc gặp gỡ, lúc này sau khi hắn trở về đã phải vội vàng xử trí chuyện Xuyên Khúc, Bạch Quảng Thanh thật sự là một nhân tài, hắn có vài phương pháp làm trẫm rất hài lòng, cho nên nhân tình này của nàng trẫm sẽ trả."
Mục Thư Du không hiểu dụng ý của Tần Thừa Thích, vừa không để cho nàng gặp Bạch Quảng Thanh, vì sao lại nói mình có thể gặp gỡ Bạch Quảng Thanh chứ? không biết người này lại tính chuyện gì, mà nàng cũng đoán không được, không bằng tùy cơ ứng biến.
Sau ba ngày, Tần Thừa Thích đuổi sứ thần Xuyên Khúc trở về, đồng thời đọc hịch văn hỏi tội, hịch văn lên án mạnh mẽ Xuyên Khúc quốc quân mưu tính dùng Lương phi có tư tình với Liêu Tử Bân rồi sinh con mưu đồ cướp vương vị của Kỷ quốc, làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất Kỷ quốc, sau đó còn che dấu phản tặc của Kỷ quốc là Liêu Tử Bân chính là bất nhân thất đức, đối mặt với các nước chinh phạt trước ngạo mạn sau cung kính, chuyện sau khi bại lộ lại chối bỏ Liêu Tử Bân đó là sự bội bạc, kẻ tiểu nhân thay đổi thất thường như thế khiến thiên hạ không được bình yên, sống trên đời thật sự trơ trẽn, là nỗi nhục thiên cổ vậy nên cần phải bị tiêu diệt.
Hịch văn vừa ra, các nước đều hưởng ứng, thử hỏi quốc quân nước nào không kiêng kỵ tranh giành đoạt vị, huống chi con trai và phi tử của mình lại có quan hệ đen tối với kẻ khác, nếu Xuyên Khúc quốc quân có thể đánh một trận thì coi như có cốt khí, kết quả sau khi chuyện phát sinh lại lập tức phân rõ giới tuyến với Liêu Tử Bân, không ngừng thỉnh tội, cầu xin Hòa Hi Đế Quân tha thứ, đây còn đâu là uy nghiêm của vua một nước, chỉ là kẻ thất tín thất, cho nên khi thấy Tần Thừa Thích không nghe lời gian nịnh của kẻ tiểu nhân thì tán thưởng không ngừng.
Chiến sự nổ ra, hôm qua biên cảnh Xuyên Khúc còn tĩnh lặng, chỉ một thoáng gió giục mây vần, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, điều này cũng làm cho Mục Thư Du càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng mình, Xuyên Khúc đánh một trận này chỉ sợ là bước đầu thực hiện hùng tâm tráng chí Tần Thừa Thích mà thôi, nam nhân này tuyệt không chỉ bảo vệ cơ nghiệp đế vương không thôi!
Quả nhiên Hòa Hi là mãnh sư nổi danh, hơn nữa Xuyên Khúc vốn cũng không mạnh, Hòa Hi đại quân tiến quân thần tốc, chỉ một ngày đã công phá thành trấn biên cảnh.
Sắc trời bắt đầu tối dần, Mục Thư Du đi theo Tần Thừa Thích đứng trên cổng thành, mượn ánh lửa nhìn bóng dáng mơ hồ của dãy núi phía xa, chỉ nghe Tần Thừa Thích nói: "đã sớm nghe nói núi non biên thành Xuyên Khúc hùng vĩ, hôm nay chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền."
Mục Thư Du cũng có cảm giác trước mắt bao la hùng vĩ: "Hoàng Thượng nói rất đúng, cảnh này làm cho lòng người khoáng đạt, lòng sinh kế lớn."
Tần Thừa Thích quay đầu nhìn về phía Mục Thư Du đang say đắm ngắm cảnh sắc, mở miệng nói: "Thư Du, nàng có biết trẫm vì sao lấy niên hiệu là Thống Đức không, kì thực là có một tâm nguyện."
Mục Thư Du ngắm nhìn nơi xa không nói, Tần Thừa Thích cũng không để ý nói tiếp: "Tâm nguyện của trẫm chính là khi trẫm sinh thời có thể… "
"Nhất thống thiên hạ!"
"Nhất thống thiên hạ."
Cuối cùng bốn chữ, Mục Thư Du vô tình cùng nói ra với Tần Thừa Thích, mắt Tần Thừa Thích lóe sáng, ôm sát Mục Thư Du cười nói: "Thư Du, nàng là tri kỷ của trẫm! Trẫm kỳ thật còn có một tâm nguyện sắp có thể thực hiện."
Mục Thư Du lúc này mới có phản ứng, tự nàng lại nói ra miệng, muốn giải thích cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ oán mình phạm vào tật xấu tranh cường háo thắng ở kiếp trước, ở trước mặt Tần Thừa Thích lại khoe khoang khả năng bản thân.
"Hoàng Thượng, thần thiếp sợ hãi đoán không ra Hoàng Thượng còn có tâm nguyện gì." Mục Thư Du trong lòng lại nghĩ, vừa rồi Tần Thừa Thích nói muốn nhất thống thiên hạ, vậy Ngọc Phù sớm muộn gì cũng sẽ bị nhét vào trong túi, về phần Nham Chích cũng sẽ cùng Hòa Hi đối lập, vậy lời thề năm năm kia với nàng còn có ý nghĩa gì nữa, không bằng sớm tìm một nơi yên lặng ẩn cư trốn tránh chiến loạn.
"Nàng ở trước mặt trẫm chưa bao giờ sợ hãi cả, trẫm cũng thích nàng thông minh như vậy, trẫm có một tâm nguyện khác tạm thời không đề cập tới cũng được. Chỉ là Thư Du, trẫm biết nàng không phải hạng người tầm thường, không nên cam nguyện sống cuộc đời bình bình đạm đạm. Trẫm nguyện ý để nàng có cơ hội lựa chọn, đợi sau khi sắp xếp xong chiến sự nơi này, trẫm sẽ lên đường về Hòa Hi, đến lúc đó trẫm sẽ tuyên bố tin tức trên đường đi nàng bị bệnh chết, đồng thời âm thầm an bài cho nàng, nàng sẽ dung thân phận cháu gái bên ngoại của Bạch Hồng Tín vào ở Bạch phủ, nàng có thể lựa chọn ở lại Bạch phủ làm bạn với Bạch Quảng Thanh, cũng có thể tháng ba năm sau khi các nước tiến dâng mỹ nữ thì cùng vào cung."
Mục Thư Du không thể tin nổi trừng lớn mắt, Tần Thừa Thích thế nhưng chịu thả nàng tự do, chuyện này quá kì lạ rồi!
Tần Thừa Thích hôn trán Mục Thư Du, hít một hơi thật sâu mới nói: "Trẫm không thể để nàng đi, nhưng khi nàng gặp chuyện không may lúc đó trẫm đã thề với thần linh, chỉ cần nàng có thể bình an vô sự trẫm sẽ cho nàng cơ hội lựa chọn một lần nữa, trẫm không dám vi phạm lời thề nên chỉ có thể buông tay. Thư Du, nếu nàng chịu lựa chọn ở lại bên cạnh trẫm, trẫm hứa với nàng một ngày kia khi thôn tính Ngọc Phù, chỉ cần phụ hoàng nàng chủ động bỏ ngoi vị, trẫm sẽ không làm tổn thương dân chúng Ngọc Phù, sẽ giữ lại tong miếu cho Mục thị, để thân tộc của nàng an hưởng quãng đời còn lại. Nàng vào hậu cung vì trẫm phân ưu, trẫm mới có thể đi mở rộng ranh giới, đợi thiên hạ thống nhất trẫm sẽ cùng nàng sớm chiều làm bạn dắt tay cùng hưởng sơn hà cẩm tú này, được không? Nếu nàng không nguyện ý, trẫm cũng sẽ phong thưởng Bạch Quảng Thanh, giúp hắn thăng quan tiến tước, để cuộc đời này nàng sẽ vô lo, lời trẫm nói hôm nay đều là lời thật lòng, nàng hãy suy nghĩ thật kỹ."
Mục Thư Du nghe xong chỉ sững sờ, nửa ngày mới hỏi: "Hoàng Thượng cùng thần thiếp dắt tay, vậy hoàng hậu thì sao? Còn Thục phi nữa?"
"Hậu cung của trẫm mặc cho nàng thi triển bản lãnh."
Tần Thừa Thích nói một câu không rõ rang làm Mục Thư Du lý giải không ra, nam nhân này là có ý gì, mặc cho nàng thi triển bản lãnh, chẳng lẽ ngay cả hoàng hậu nàng cũng có thể không quan tâm mà giẫm đạp?
Vậy khi thần thiếp trở thành cháu đằng ngoại của Bạch thừa tướng có cần thay tên đổi họ hay không?" Dù sao cái tên Mục Thư Du này cũng đã dùng nhiều năm, nếu phải sửa lại nhất thời thật đúng là không quen.
Tần Thừa Thích cười ra tiếng: "không cần thay đổi, trùng tên thì đã sao, sửa lại thân phận đã là ủy khuất nàng, nếu lại thay tên đổi họ trong lòng trẫm cũng khó chịu. Trẫm muốn đổi lại thân phận cho nàng, từ đó nàng không còn là trưởng công chúa Ngọc Phù nữa, mà là đại tiểu thư Mục gia sinh ra và lớn lên ở Hòa Hi."
thì ra là như vậy, Mục Thư Du nghe xong thì không nói thêm gì nữa, trong lòng nàng hiện tại rất loạn, còn chưa tiêu hóa hết lời nói của Tần Thừa Thích, càng chưa nói rõ nên quyết định làm như thế nào.
"Thư Du, trẫm trong lòng ngưỡng mộ nàng, lại không muốn nàng phải khó xử, chỉ cần nàng tốt trẫm không còn sở cầu. Trẫm ở nơi cao tịch mịch, kẻ nào ở trước mặt cũng nịnh nọt trẫm nhưng có ai không mang tâm tư khác đây, chỉ mong có thể có được người tri âm tri kỉ làm bạn, nếu không mặc dù có quyền khuynh thiên hạ cũng chỉ thêm sự cô tịch mà thôi." Tần Thừa Thích nói đến đây, ánh mắt ảm đạm không ít.
Mục Thư Du nghe lời này càng khó chịu, nàng là người thích mềm không thích cứng, Tần Thừa Thích vì nàng mà suy nghĩ nhiều như vậy cũng làm cho nàng bối rối không thôi, vì vậy cuống quít cáo lỗi để thị vệ hộ tống về lều.
Tần Thừa Thích nhìn bong lưng Mục Thư Du vội vàng rời đi cũng đầy bụng tâm sự.
không đến nửa tháng sau, Hòa Hi truyền ra tin tức Bình Khánh vương thái phi bởi vì đuổi bắt Liêu Tử Bân, thời gian dài ở nơi hoang sơ cùng dã mà đả thương thân thể, trên đường hồi hương theo đại quân bất hạnh qua đời, trong lúc nhất thời các quốc gia thổn thức không thôi, Ngọc Phù quốc quân Mục Ngôn Thân lại càng tức giận không ngừng, thật vất vả mới có một nữ nhi được Tần Thừa Thích để ý, lại lập được công lớn, phải nên vì Ngọc Phù mà cố gắng hơn thì lại bị bệnh chết, thật là một đứa vô dụng! Ai thán nữa cũng không có biện pháp, đành phải phái người đên Hòa Hi phúng điếu, cũng cho người nhắn tin cho Mục Thư Yến, để nàng ta học Mục Thư Du cũng không chịu thua kém một chút.
Mục Thư Yến nhận được tin tức đã khóc đỏ mắt, nàng đối với vị tỷ tỷ Mục Thư Du này có phần cảm tình, trong lúc này lại âm dương xa cách thì có chút u buồn, vừa nghĩ tới từ bây giờ chỉ còn mình nàng ở trong cung một mình chiến đấu thì càng đau buồn hơn nữa, Ô Nhạc Song mấy lần tới thăm, hai người đều cùng khóc không thôi.
Thục phi mặc dù có chút sợ hãi Tần Thừa Thích sau khi trở về sẽ trừng phạt nàng ta, nhưng vừa nghĩ tới Mục Thư Du đã chết thì lại không quan tâm đến chuyện ày là bao, còn nữa Hoàng Thượng đã giết hai ngàn binh lính Nham Chích cho hả giận có lẽ sẽ không nghiêm trị nàng ta nữa, dù sao Nham Chích là trợ thủ đắc lực của Hòa Hi, luôn làm theeo lệnh của Hòa Hi. Mà lần này không chỉ diệt trừ Mục Thư Du, ngay cả Văn phi cũng mất chỗ dựa, phi vị có thể giữ được bao lâu đều là vấn đề thời gian mà thôi, hoàng hậu vẫn tránh mặt không ra, hậu cung này còn không phải là thiên hạ của nàng ta sao?
Vì vậy, tâm tình Thục phi rất tốt, mỗi ngày đều thiết yến cho người mua vui, hậu cung phi tần nào ai còn dám đắc tội với nàng ta, có nguyện ý hay không đều phải trưng khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.
Mục Thư Du lặng lẽ tới Bạch phủ, Bạch Hồng Tín dẫn toàn bộ người ở trong phủ ra nghênh đón, vẫn là theo như lễ giành cho thái phi mà bái kiến.
"Thừa tướng đại nhân không cần khách khí như thế, Thư Du đã không còn thân phận thái phi mà là bà con Bạch gia, theo lý ngài là trưởng bối làm sao có thể nhận đại lễ này của ngài?" Mục Thư Du để Như Lan Như Ý nhanh chóng đỡ Bạch Hồng Tín cùng phu nhân dậy.
Bạch Hồng Tín vẫn quỳ xuống đất không đổi: "Thái phi chỉ là tạm thời tránh ở Bạch phủ, sớm muộn sẽ trở về hoàng cung, hơn nữa theo như thần thấy, thái phi sau này tất sẽ phú quý, thần không thể mất lễ nghi. Huống chi nếu không phải thái phi khuyên bảo khuyển tử Quảng Thanh thì lãng tử sao biết quay đầu vì Hoàng Thượng mà dung hết khả năng, đây đều là công lao của thái phi, thần vô cùng cảm kích, nếu sau này thái phi có gì khó xử, thần sẽ coi thái phi như người trong nhà mà toàn lực tương trợ."
Mục Thư Du trong lòng cười khổ, Bạch Hồng Tín này thật đúng là lão cáo già, ngoài mặt tuy là khen ngợi nàng nhưng đồng thời cũng là nói cho nàng biết Bạch phủ không hoan nghênh nàng ở lại lâu dài, nếu như nàng lựa chọn hồi cung như vậy sẽ thắt chặt loại tình cảm “ tiểu cữu và chất nữ”, bất luận Tần Thừa Thích đối xử với nàng như thế nào, thì nàng vẫn có chỗ dựa là người câu thừa tướng này, đối với nàng mà nói là vô cùng hữu ích, nếu như nàng không muốn hồi cung, chuyện này chỉ sợ vô cùng nhấp nhô.
"Ý của thừa tướng Thư Du đã hiểu, chỉ là Bình Khánh vương thái phi đã chết, thừa tướng cứ gọi thẳng tên Thư Du đi."
"Vâng." Bạch Hồng Tín cũng không bắt Mục Thư Du có thể cho mình câu trả lời ngay lập tức, đứng dậy sai người đưa chủ tớ ba người Mục Thư Du tới sân viện đã an bài trước.
Mấy ngày tiếp theo có thánh chỉ truyền xuống tới, nói Bạch Quảng Thanh thông chính sự, hiểun học thuật, Hoàng Thượng đặc biệt hạ chỉ đề bạt làm tam phẩm ngự thị học sĩ, có thể tham dự triều chính.
Lần này trên dưới Bạch phủ đều vui vẻ, Bạch Hồng Tín tổng cộng có ba con trai, con trai lớn cùng con thứ đều làm quan địa phương, mặc dù biểu hiện thường thường nhưng cũng may là tận lực với chức trách, làm việc rất nghiêm cẩn, chờ thời gian nữa cũng có thể thăng quan tiến chức, duy nhất con trai thứ ba Quảng Thanh học rộng tài cao lại không nguyện vào sĩ. Hôm nay thì khác, Bạch gia ngoại trừ Bạch Hồng Tín là đương triều nhất phẩm thừa tướng ra, hiện tại lạ có them một vị tam phẩm ngự thị học sĩ đặc biệt cất nhắc, có thể thấy được Hoàng Thượng coi trọng Bạch gia thế nào, ở Hòa Hi rất khó gặp chuyện phụ tử đều là trọng thần trong triều, nhất thời các quan viên lớn nhỏ ở Ngu Dương Thành ghen tới đỏ mắt nhưng người tới chúc mừng lui tới không dứt, bất quá Bạch Hồng Tín đều từ chối cả.
Sauk hi Mục Thư Du biết được chuyện này, dần dần cũng hiểu ý của Tần Thừa Thích, người này rõ ràng muốn cho nàng tự lựa chọn con đường đi, kỳ thật lại đem mọi đường phá hỏng hết.
Theo như tình hình bây giờ nếu nàng lựa chọn không hồi cung, mà Bạch Quảng Thanh cũng không để ý tới người nhà phản đối ở cùng với nàng, vậy tương lai chính là Bạch Quảng Thanh thân là thần tử lại cưới người nhớ thương trong lòng hoàng đế, coi như là có bản lãnh thăng quan được trọng dụng nhưng sợ là trong lòng hắn cũng sẽ cho rằng là phải nhờ vào hào quang của nàng mới có được thứ đó, hơn nữa nàng dù sao đã cùng Tần Thừa Thích cùng giường chung gối, Bạch Quảng Thanh làm quan càng lớn sẽ càng sinh ra ngăn cách với nàng, trừ phi hắn vứt bỏ quan quyền về nhà, vậy người Bạch gia lại hận nàng nhiều hơn nữa? Còn nữa nam nhân một khi có được quyền thế đâu còn nguyện ý dễ dàng buông tay, dù cho Bạch Quảng Thanh hiện tại thực sự vì nàng mà từ quan cũng khó nói tương lai không oán giận nàng.
Mà Tần Thừa Thích kỳ thật đã chỉ rõ cho nàng con đường cần phải chọn, đó chính là dùng thân phận mới hồi cung, như thế ngày sau hắn sẽ không làm khó Ngọc Phù, ít nhất sẽ không không kiêng nể mà giết chóc, càng không tuyệt đời sau Mục thị, chỉ điểm này thôi đã làm cho nàng động tâm. Nhìn ý tứ ngày đó của Tần Thừa Thích khi đứng trên cổng thành là muốn nàng tiến cung phối hợp làm việc với hắn, nói không chừng Tần Thừa Thích muốn mượn tay nàng sửa trị những phi tần đến từ các nước, trên thực tế nàng được hắn an bài trong hậu cung để trở thành lưỡi dao vô hình.
Kỳ thật cũng còn một con đường có thể đi, đó chính là không chọn Tần Thừa Thích cũng không chọn Bạch Quảng Thanh, chỉ là chất nữ của Bạch Hồng Tín, nhưng con đường này kết quả so với hai con đường trước còn thảm hại hơn, cô nương gần hai mươi chưa lấy chồng chắc hẳn chỉ có thể làm bạn với thanh đăng cổ phật, nếu không thân thể nàng không hoàn bích thì có thể gả cho người tốt lành gì chứ? Dù cho người cậu như Bạch Hồng Tín có thể tìm người để gả thì chỉ sợ Tần Thừa Thích cũng sẽ làm cho người nọ gặp tai ương, nói trắng ra là Tần Thừa Thích căn bản không cho nàng tự do chọn lựa, ngược lại là dùng thân phận chất nữa đằng ngoại của Bạch gia trói buộc nàng.
Mục Thư Du sáng suốt nghiêm túc suy tư gần một tháng mới báo cho Bạch Hồng Tín và nói muốn gặp Bạch Quảng Thanh một lần.
"Nàng rốt cục cũng chịu gặp ta, ta vốn tưởng rằng sau khi ta và nàng trở thành biểu huynh muội, chờ ta theo Hoàng Thượng trở lại, ta và nàng sẽ lập tức gặp nhau." Bạch Quảng Thanh vẫn bộ dáng ôn hòa, chỉ là hai đầu lông mày thêm sự thành thục chững chạc.
Mục Thư Du nở nụ cười, đem ý nghĩ của mình nói ra chi tiết, nàng và Bạch Quảng Thanh không cần thiết phải che che giấu giấu .
Bạch Quảng Thanh nghe xong nhìn Mục Thư Du, ánh mắt thâm trầm: "Kỳ thật từ khi nàng đem Liêu Tử Bân trở về, ta đã biết nàng không là một người ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân, nàng ngoài miệng nói muốn tự do tự tại ẩn cư nơi thế ngoại, kỳ thật cho tới bây giờ nàng vẫn không đặt trách nhiệm trên vai mình xuống, tấm lòng của nàng quá rộng. Mà chiến sự lần này cũng làm ta thấy rõ ý định to lớn mà hoàng thương muốn làm, cho đến hiện tại ta mới hiểu được tước đây suy nghĩ của ta nhỏ bé buồn cười cỡ nào. Thư Du, ta mặc dù nguyện góp một phần nhỏ bé nhằm giúp Hòa Hi mở rộng lãnh thổ, nhưng cũng nguyện ý vì nàng ẩn cứ sơn thủy, nàng muốn nói đến chuyện sau này cũng như lo lắng ta sẽ thay đổi, ta làm sao lại không lo lắng đến tương lai khi vô số người dân Ngọc Phù tử thương thì nàng có hối hận lựa chọn hôm nay hay không. Ta và nàng đều sầu lo hai bên sẽ oán hận lẫn nhau, ai cũng có suy nghĩ riêng và đều muốn tiến về phía trước, mặc dù không thể lưu danh sử sách cũng sẽ sống một cuộc đời không tầm thường!"
Mục Thư Du nghe xong lời này của Bạch Quảng Thanh mà sóng lòng sôi sục, cưỡng chế kích động gắng cười giỡn: "Vậy ta sẽ vào cung dẹp loạn vậy."
Bạch Quảng Thanh cũng cười, chỉ là cười có chút gượng gạo: "Tâm tư đế vương quả thật sâu không lường được, ta và nàng hai người lại không có con đường nào để cùng đi."
Mục Thư Du chỉ mỉm cười không nói, thật sâu thở dài sau đó tạm biệt Bạch Quảng Thanh.
Qua một tháng, Tần Thừa Thích hạ chỉ tiếp nhận hoàng thất các nước dâng tặng quý nữ, cũng cho đại thần nhất phẩm Hòa Hi ân điển để các cô nương từ 20 tuổi trở xuống tướng mạo đoan trang hiền thục vào.
Lần này mọi người lại tiếp tục nghị luận, 20 tuổi trở xuống? Hoàng Thượng không khỏi quá dễ dãi rồi, nhà ai có khuê nữ 20 tuổi chưa gả đi nhất định là thân thể bị tàn tật hoặc là phẩm đức không tốt a, huống chi nhất phẩm đại thần cũng chỉ có thừa tướng, ngự sử và đại tướng quân thôi, mà con gái của ba người này làm gì có ai không thèm lấy chứ, đến cháu gái còn không tha nữa là!
Kết quả tới gần kỳ tiến cử, chỉ có ngự sử đại nhân Tống Hiền đem điệt nữ bà con xa của mình tiếng cung, hai vị còn lại đều không có động tĩnh, mọi người cũng thi nhau nghị luận rối rít.
Cho đến khi quý nữ các nước nữ đều tề tụ tai thành Ngu Dương, dựa theo ngày tốt đã định tiến cung.
Tần Thừa Thích ở trong Trường Tuyên điện đứng ngồi không yên, Bạch Hồng Tín đến giờ này cũng không nhắc tới chuyện Mục Thư Du tiến cung, chẳng lẽ nàng thực sự không muốn ở cùng với mình đến vậy? Mặc dù trước đó hắn bố trí ván cờ rất tốt, nhưng hắn vẫn không hoàn toàn nắm chắc, khó có thể chắc chắn Mục Thư Du sẽ không nhẫn tâm, vạn nhất nha đầu kia thà rằng một mình lẻ loi đi hết cuộc đời này thì sao, vậy hắn nên làm như thế nào để níu kéo một người vô tâm với hắn đây?
"Hoàng Thượng, còn nửa canh giờ nữa thì giờ lành sẽ qua, ngài có muốn nô tài đến phủ Bạch đại nhân hỏi thăm một chút hay không?" Vu Trung cũng có chút lo lắng, nếu Mục Thư Du chịu tiến cung thì hắn có lợi rất lớn nha.
"không cần, trẫm không muốn cưỡng cầu, hết thảy để tự nàng định đoạt."
Tổng quản thái giam đứng ở cửa cung thấy các quý nữ có tên trong danh sách đã đến đông đủ thì cất tiếng: "Đưa các vị quý nữ vào trong cung, đóng cửa cung đi."
Khi lính canh cửa cung đang dần đóng cửa lại thì thấy một chiếc xe ngựa chạy nhanh về hướng này, cảm thấy rất kỳ quái nên dừng động tác lại.
"Công công, chúng ta là chất nữ đằng ngoại của Bạch thừa tướng tiến cung lần này, cầu xin công công cho tiểu thư chúng ta vào."
Tổng quản thái giám nhíu mày: "Chất nữ đằng ngoại của Bạch thừa tướng? trên danh sách không có người này, không thể đi vào."
Mục Thư Du ngồi ở trong xe cũng tự nhận xúi quẩy, từ lúc nàng đồng ý tiến cung, Bạch Hồng Tín quả thật yêu thương này như chất nữ đằng ngoại thật sự, những ngày này nàng và người Bạch gia vui vẻ hòa thuận nên trôi qua rất thư thái, nhưng đều là người khôn khéo lại quên mất chuyện nhỏ nhặt này.
thì ra Bạch Hồng Tín vẫn nghĩ nàng sẽ đem chuyện tiến cung báo lại cho Hoàng Thượng nên không hỏi đến, mà nàng lại cho rằng Bạch Hồng Tín sẽ đem chuyện này giải quyết ổn thỏa nên cũng không để ý tới, cho đến hôm nay khi Bạch Hồng Tín cố ý đến từ biệt nàng thì mới phát hiện hai người đều không ghi danh vào danh sách tiến cung, vậy thì sao có thể tiến cung đây!
Rơi vào đường cùng, Bạch Hồng Tín đành phải để người đưa nàng tiến cung trước, còn ông ta xin chỉ tiến cung báo chuyện này với Hoàng Thượng.
Lúc này nghe thấy tổng quản thái giám ngăn cản, Mục Thư Du cách mành nói: "Vị công công này, trên danh sách xác thực không có tên của ta, nhưng làm phiền công công có thể mời Vu Trung Đại tổng quản đến không, đến lúc đó chuyện sẽ được giải quyết."
Thái giám kai nghe vậy liếc mắt nhìn: "không có tên không thể vào, Đại tổng quản không phải người cô nương muốn gặp là có thể gặp, bản công công cũng nhìn thể diện của Bạch thừa tướng mà thật lòng khuyên nhủ, ân điển của Hoàng Thượng cũng không thể dễ dàng có được, cho các ngươi vào là chuyện không thể, các ngươi hãy trở về đi."
Mục Thư Du lại nói: "Công công làm đúng chức trách đương nhiên là đúng, nhưng gặp chuyện cũng nên ứng biến một chút, nếu không sẽ làm hỏng việc, huống chi cậu ta đã thỉnh chỉ diện thánh rồi, Như Ý."
Như Ý hiểu ý đáp lời lấy từ trong bao ra một thỏi bạc lớn nhét vào tay tổng quản thái giám, tổng quản thái giám ước lượng cảm thấy rất hài lòng, chỉ là chuyện như vậy cũng khó giải quyết: "cô nương, không phải là ta không muốn giúp cô mà thật sự là đại tổng quản ta không thể mời tới được a, nếu không cô nghĩ lại xem còn có ai có thể mời tới hay không? Hoặc là chờ bên Bạch thừa tướng có tin ta sẽ đưa cô vào?"
"Hay là như thế này, ngài có thể mời Tiểu Lượng Tử công công đến đây không?"
Tổng quản thái giám sờ sờ bạc, cắn răng đáp: "Tiểu Lượng Tử công công cũng là ngự tiền tổng quản, mặc dù không nhất định có thể mời nhưng ta sẽ vì cô nương mà cố gắng đi một chuyến."
Mục Thư Du nói cảm tạ rồi ngồi chờ ở trong xeờ, không nghĩ tới tên thái giám kia tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã dẫn Tiểu Lượng Tử tới.
"cô nương thật có phúc, Tiểu Lượng Tử công công đúng lúc đi đến nơi này nên ta mới nhanh chóng gặp được." Tổng quản thái giám thấy Tiểu Lượng Tử vừa nghe mình kể lại thì như có lửa đốt mông vội vàng chạy tới đây, trong lòng cũng mơ hồ hiểu lai lịch người trong xe không nhỏ, vì vậy thái độ cũng thay đổi không ít.
Tiểu Lượng Tử chạy đến trước xe, Mục Thư Du vén rèm xe lên cười với hắn, vành mắt Tiểu Lượng Tử ửng hồng: "Quả thật là ... , là cô nương, nô tài vừa nghe tin tức kia khóc muốn hôn mê vài ngày liền, về sau mới biết được cô nương vô sự lúc này mới khá hơn chút ít, nô tài đưa người vào trong, Hoàng Thượng đã gấp lắm rồi, cô nương cũng quá trêu người rồi."
"Ngươi có lòng, cũng không phải là ta trêu người, chuyện này thật ra có nguyên nhân, Như Lan Như Ý có thể theo ta vào cung hay không?"
"Người khác không thể, cô nương thì lại là chuyện khác, ngài xuống xe trước đi, nô tài đỡ ngài."
Tiểu Lượng Tử dè dặt đỡ Mục Thư Du xuống xe, rồi trách mắng tổng quản thái giám: "Nhìn cái gì đấy, còn không mau cho người mang kiệu lại đây để đưa cô nương vào diện thánh!"
Tổng quản thái giám nhìn mà trợn tròn mắt, không nghĩ tới chất nữ đằng ngoại của Bạch thừa tướng có thân phận như thế, lấy lại tinh thần lập tức sai người nâng kiệu tới, nhìn Tiểu Lượng Tử đi bên cạnh kiệu thỉnh thoảng còn khom lưng nói chuyện mà trong lòng cảm thấy may mắn, thật may là hắn thức thời, nếu không nhất định là sẽ bị thiệt thòi lớn !
Tần Thừa Thích bên này cũng vừa nghe tìn từ Bạch Hồng Tín, trong lòng gấp đến độ lập tức bảo Vu Trung ra cửa cung nghênh đón Mục Thư Du vào, rồi ra lệnh cho thái giám khác: "Ngươi đi nói cho Bạch Hồng Tín, trẫm đã biết tâm ý của hắn, tuy là chưa ghi danh đưa lên nhưng trẫm ân điển cho hắn để cho hắn yên tâm, trẫm đã cho người đi đón chất nữ đằng ngoại của hắn rồi."
Chờ thái giám đó lui xuống, hắn kìm lòng không đặng hô lên một tiếng thể hiện sự vui sướng trong lòng lúc này.
Mục Thư Du cuối cùng nàng và trẫm cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau!