*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Vu Trung và những người khác rời khỏi đó, Tần Thừa Thích mới cầm tay Mục Thư Du lên thống khổ nói: “Thư Du, là Trẫm sai lầm, Trẫm quên mất dù cho nàng có trí tuệ và kiên cường bao nhiều thì cũng chỉ là nữ tử yếu ớt, là Trẫm quá mức sốt ruột, biết rõ sau khi nàng tiến cung mỗi bước đi có bao nhiêu gian nan, nhưng vẫn không ngừng tạo thêm khó khăn cho nàng. Thư Du, là Trẫm không tốt, Trẫm nhận sai, Trẫm không nên đem chuyện của Tư Nguyệt đổ lên người nàng, nàng tỉnh lại mắng Trẫm phạt Trẫm, có được hay không?” Tần Thừa Thích dứt lời là lúc hắn đem mặt chôn vào lòng bàn tay Mục Thư Du, khóe mắt cũng ướt át.
Mục Thư Du như vậy khiến cho hắn đau lòng không thôi, nếu sớm biết để nàng nhập cung sẽ đổi lấy tình cảnh này, thì lúc trước dù cho có dùng cách gì thì hắn cũng sẽ dẫn nàng đi xa tha hương, dù cho có khó khăn gian khổ thì cũng vẫn còn khỏe mạnh, chứ không giống như bây giờ hơi thở mong manh tựa như đàn sắp đứt dây.
không đến một khắc đồng hồ, ngự y uyển Uyển Chính đi ra, phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Hoàng, Hoàng thượng, chúng thần đã cố gắng hết sức cứu chữa cho thục nghi, chỉ là hiệu quả không tốt, bệnh trạng của thục nghi lúc này đúng là hiếm thấy, chúng thần chỉ có thể tiếp tục đổi phương thuốc, có điều cứ tiếp tục như vậy không biết thục nghi có qua khỏi đêm nay hay không, kính xin Hoàng thượng thứ tội.” nói xong lại liên tục dập đầu thỉnh tội, chung quy chẳng có ai muốn chết.
Vu Trung cũng không biết phải an ủi Tần Thừa Thích như thế nào, chỉ khóc nói: “Nếu Hoàng thượng đau lòng thì cứ khóc ra đi, ngàn vạn lần đừng chịu đựng lại làm hại thân thể.”
Tiểu Lượng Tử đứng một bên cũng khóc lóc không ngừng, có điều sau khi nghe xong những lời tự trách của Tần Thừa Thích hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, vì thế hắn lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, thật ra còn một biện pháp có thể thử xem!”