Sau khi đại điển phong Đế - Hậu kết thúc, lại quá 3 tháng, Hòa Hi Thuận Đức đế cùng Hoàng hậu Mục thị phong Quân Hạo làm Thái Tử là thêm một lần tổ chức đại điển phong thái tử, sau mọi người đều ngóng trông Hoàng hậu lần nữa có thêm long thai, cho Tần thị có nhiều con cháu.
Bởi vì sau khi Ngọc Phù quốc bị diệt, hậu cung phi tần cho dù có tự nguyện hay không thì tất cả đều phải lãnh chỉ ra cung tu hành, mà Hoàng thượng cho đến nay vẫn chưa thêm một quý phi nào, đây là tình thế mà mọi người không bao giờ ngờ đến? Chỉ sợ là Hoàng hậu muốn chuyên sủng, tuy chúng thần tuy đối với chuyện này rất bất mãn, nhưng lại không có một người dám thượng tấu lập thêm hậu cung, văn có thừa tướng Bạch Quảng Thanh, võ có trấn quốc đại tướng quân Phạm Thành Trí, hai người này còn không có ý kiến thì làm gì đến lượt quần thần! Huống hồ hai vị này đều là thân thích bằng hữu của Hoàng hậu, bởi vậy mọi người chỉ có thể đem hi vọng vào Hoàng hậu!
Ba năm sau, Hoàng hậu vẫn chưa có hỉ, thế là trong triều bắt đầu đồn đãi, năm đó Hoàng hậu ở bờ sông Vân Thủy lập mưu dùng độc giết chết hơn mười vạn người Đông Thịnh quốc, cho nên âm khí quá nặng, tuy có công nhưng lại không thể có long chủng.
Mục Thư Du đương nhiên biết, bởi vì năm đó nàng đã uống thuốc giải độc nên ảnh hưởng đến thân thể, nàng cũng từng hỏi qua Tần Thừa Thích, nếu như sau này nàng không thể mang thai thì sao? Tần Thừa Thích nhẹ nhàng trả lời: “Nàng và trẫm có thể có một đứa coi như ông trời đã thương xót cho chúng ta, sao lại còn không biết đủ chứ. Chẳng qua Trẫm chỉ một lòng với Hoàng hậu thôi, nhưng tương lai Quân Hạo kế vị không thể lại như thế, cần nạp nhiều nữ nhân trong hậu cung cho nó, đến lúc đó kính xin Hoàng hậu thông cảm.”
Mục Thư Du nghe xong chỉ cười mà không nói, nàng và Tần Thừa Thích hai người phu thê ấn ái như thế này đã là chuyện không dễ, sao lại còn hy vọng xa vời Quân Hạo cũng giống nàng được, con cháu có con cháu phúc đi!
Từ đó, Hòa Hi khai quốc Hoàng Đế Tần Thừa Thích chỉ có một trai một gái, vẫn chưa lại nạp phi tần khác người đời thấy vậy đều nói Đế - Hậu tình thâm, thật là giai thoại ngàn năm được ca tụng.
( toàn văn xong)
Tác giả có lời muốn nói: bộ truyện cổ đại này viết đứt quãng viết gần 11 tháng, nay đã kết thúc coi như cũng hoàn thành tâm nguyện, mọi chịu cực rồi.