Chương 12: Tập đoàn Quý Lộc
“Ả kỹ nữ này không biết đã qua tay bao nhiêu tên đàn ông rồi, nên cậu không cần phải thấy áp lực gì cả, tôi đã nói cậu chỉ cần xem cô ta như một kỹ nữ là được, đây là yêu cầu của cá nhân tôi, nhà cung ứng dụng cụ chữa bệnh đó cũng là báo đáp của riêng tôi, cậu tự quyết định đi”, Tổ Văn Quân nói.
Trần Quang Huy nghe cô ta nói mà cảm thấy khô cả họng, không khỏi nâng chung trà lên uống một ngụm, dù họ đang bàn luận làm cách nào để hãm hại Lục Hàm Yên, nhưng vấn đề họ thảo luận lại quá người lớn.
Cho nên khi nghe Tổ Văn Quân dạy mình nên làm thế nào, Trần Quang Huy không khỏi đưa mắt nhìn về phía cổ áo Tổ Văn Quân, nơi đó chỉ bị lộ ra một khoảng rất nhỏ, nhưng miêu tả của Tổ Văn Quân thật sự khiến người ta phải tưởng tượng, cho nên ánh mắt của Trần Quang Huy cũng quan sát sai đối tượng.
Thấy ánh mắt kỳ lạ của anh, Tổ Văn Quân lập tức nhận ra anh đang nghĩ gì, cô ta không khỏi ho khan một tiếng, kéo Trần Quang Huy lại từ trong mơ mộng.
“Chị dâu, chuyện này quá khó, hơn nữa Lục Hàm Yên rất đề phòng tôi, tôi hoàn toàn không có cơ hội”, Trần Quang Huy nói.
“Cô ta là phụ nữ, cậu là đàn ông, chỉ cần cậu muốn thì không có chuyện gì là không làm được cả, Trần Quang Huy, bây giờ đứa bé đã hơn bốn tháng, nếu còn không ra tay thì sẽ không có cơ hội nữa, cũng sẽ càng khó khăn hơn, cho nên thời gian còn lại của cậu không nhiều, cuối tuần tổ chức hôn lễ, đó là cơ hội tốt nhất của cậu, mọi người đều rất bận rộn, cậu mới có thể ra tay”, Tổ Văn Quân nói.
“Chị bảo tôi ra tay trong hôn lễ ư?” , Trần Quang Huy cau mày hỏi.
“Đúng thế, nói chính xác hơn là ra tay vào đêm tân hôn, có lẽ đó là thời điểm cô ta thiếu cảnh giác nhất, đến lúc đó phải xem năng lực của cậu rồi, ngày mai tôi sẽ đưa thuốc cho cậu. Trần Quang Huy, tôi không biết là có thành công hay không, nếu thành công số phận của rất nhiều người sẽ thay đổi, kể cả cậu đấy”, Tổ Văn Quân trịnh trọng nói.
Tổ Văn Quân đúng là rất giỏi tẩy não, cô ta rời đi trước, một lúc sau mới đến lượt Trần Quang Huy, còn là rời đi từ cửa sau.
Khi Trần Quang Huy gặp Diệp Ngọc Sơn một lần nữa, anh mới biết đa số những gì Tổ Văn Quân nói là sự thật, tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của cô ta.
“Anh, thật sự phải bỏ đứa bé kia ư?”, Trần Quang Huy hỏi.
Diệp Ngọc Sơn tỏ vẻ rất đau khổ, anh ta ném cho Trần Quang Huy một điếu thuốc, tự châm thuốc cho mình rồi hút một hơi thật sâu, khi anh ta nhả khói ra, cả người anh ta đều bị khói thuốc bao phủ, một lúc lâu sau khi khói tan đi mới có thể thấy rõ nét mặt của anh ta.
“Tiếc rằng đó là một bé trai, có lẽ chú không biết, anh với chị dâu hiện tại của chú là tái hôn, vợ trước của anh dẫn con gái anh đi Mỹ rồi, anh luôn muốn có một bé trai, lần này trùng hợp quá”, Diệp Ngọc Sơn nói một cách đau khổ.
Trần Quang Huy nhìn anh ta: “Anh, không thể chắc chắn là con trai hay con gái được, cũng đâu có ai đến bệnh viện khám thai với cô ta, chẳng phải cô ta muốn nói sao cũng được à?”
Diệp Ngọc Sơn nghe thấy thế thì ngạc nhiên nhìn về phía Trần Quang Huy, anh ta nhìn ra cửa phòng làm việc, sau đó tiến đến gần nói: “Bây giờ hai người đã đăng ký, chú đi cùng cô ta đến bệnh viện xác nhận xem đứa bé là trai hay gái, được chứ?”
Trần Quang Huy khó xử: “Không kịp nữa rồi, không còn mấy ngày nữa là đến cuối tuần, mấy ngày nay Lục Hàm Yên vẫn luôn bận rộn chuyện hôn lễ, hơn nữa trông có vẻ là muốn tổ chức lớn, lúc này sao mà đi khám thai được? Hơn nữa chị dâu nói phải ra tay trong hôn lễ, làm sao đây?”
Diệp Ngọc Sơn im lặng.
Trần Quang Huy lại hỏi: “Anh, nếu thật sự là bé trai thì thôi à? Chị dâu có đồng ý không?”
Diệp Ngọc Sơn nghe thấy thế thì chán nản tựa vào sofa phía sau không nói tiếng nào, hành động này của anh ta khiến Trần Quang Huy rất lúng túng, hiện tại còn chưa nói việc Tổ Văn Quân muốn anh diễn giả làm thật nữa, nếu nói chuyện này ra không chừng Diệp Ngọc Sơn sẽ nổi điên.
“Thật ra anh biết cô ấy nghĩ gì, bây giờ anh đang nhắm vào chức Phó thị trưởng, tương lai nếu thuận lợi có thể tiếp tục tiến xa hơn, cô ta là người làm ăn, kinh doanh không phải nên chú ý trước mắt và lợi nhuận lâu dài à, cho nên anh biết rõ Lục Hàm Yên nghĩ gì, có điều nhiều lúc đặt mình vào trong đó thật sự khó mà kiềm chế được”, Diệp Ngọc Sơn nhìn chằm chằm trần nhà, nói với giọng điệu vô cùng bất dắc dĩ.
Có lẽ cảm thấy mình đã nói quá nhiều với Trần Quang Huy, Diệp Ngọc Sơn lập tức im lặng.
Trần Quang Huy đợi quyết định cuối cùng của anh ta.
“Cứ làm theo lời chị dâu chú nói đi, hầy, anh vốn cho rằng chuyện này có thể lắng xuống, ai ngờ rất nhiều chuyện sau đó đều không giống như anh nghĩ, nói tới nói lui thì anh cũng hết cách”, Diệp Ngọc Sơn ngồi dậy, nói với nét mặt ủ rũ.
Trần Quang Huy cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn phải hỏi: “Anh, có phải Khám Chính Đức là người đứng sau Lục Hàm Yên không?”
Diệp Ngọc Sơn nghe thấy thế thì lập tức tỉnh táo tinh thần, không phải muốn nói tiếp với Trần Quang Huy mà là rất ngạc nhiên, anh ta nhìn Trần Quang Huy như đang nhìn thấy ma.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!