Chương 15: Kẻ đổ vỏ
Nếu không nhờ Trần Quang Huy chạy nhanh thì điện thoại của Lục Hàm Yên đã ném trúng người anh rồi.
Cái gọi là hôn lễ chỉ cần anh đến cho đủ số lượng và lộ mặt thôi, vậy nên anh gọi Cao Ninh đến khách sạn uống trà.
Cao Ninh biết anh sắp kết hôn, cũng đã đồng ý làm phù rể cho anh, nhưng sau khi đến khách sạn anh ta mới biết được đối tượng kết hôn của Trần Quang Huy là ai, nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
“Anh Huy, anh làm gì vậy, sao anh lại tìm cô ta thế? Anh không biết ở thành phố chúng ta, cô ta…”, Cao Ninh nuốt lại những lời còn lại vào bụng để giữ danh dự cho đại ca của mình.
“Hầy, tôi cũng chỉ mắc lỗi mà người đàn ông nào cũng mắc phải thôi. Mấy tháng trước đến thành phố chơi, tôi đi uống rượu ở một quán bar nọ, gặp cô ta thì uống rượu với nhau. Cô ta nói đứa bé trong bụng mình là con của tôi, tôi biết làm sao bây giờ, chỉ còn cách kết hôn thôi, đâu thể để đứa bé không có bố được đúng không?”, Trần Quang Huy nói y như thật, cứ như thể mình rất có trách nhiệm vậy.
Nghe anh nói vậy, đầu tiên Cao Ninh sững sờ, sau đó hạ thấp giọng hỏi: “Anh Huy, anh có chắc đứa bé đó là con của mình không thế? Cô ta rất nổi tiếng trong thành phố đấy, đứa em trai là em đây chỉ không muốn anh bị lừa thôi, mấy chuyện đổ vỏ kiểu này vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
Nghe vậy, Trần Quang Huy gật đầu: “Ừm, cậu nói cũng đúng, có điều đứa bé này phải con tôi hay không thì không thể nào giấu cả đời được. Khi nào cô ta sinh anh đây sẽ đi xét nghiệm ADN liền, đến lúc đó có kết quả rồi sẽ biết thôi. Nếu cô ta dám lừa tôi, tôi cũng không phải dạng vừa đâu, cậu nói xem?”
Cao Ninh rất muốn hỏi tại sao bây giờ không đi xét nghiệm nhưng lại cảm thấy mình lắm lời. Ở trong mắt anh ta, trước giờ người đại ca này của anh ta không phải một người chịu thiệt, mấy chuyện đổ vỏ thay người khác này anh hẳn sẽ không làm, có lẽ do anh ta nghĩ nhiều rồi, vì thế anh ta không hỏi tiếp nữa.
“Cao Ninh, tôi nhớ cậu có một chị gái phải không, sao sao, cô ấy làm gì ở nhà vậy?”, Trần Quang Huy hỏi.
Cao Ninh nhìn ra ngoài cửa, nói bằng giọng rất nhỏ: “Đại ca, anh có ý gì thế, sáng mai anh kết hôn rồi, giờ anh hỏi chị tôi là có ý gì?”
Trần Quang Huy rất muốn đá cho anh ta một phát chết tươi luôn, chỉ có thể cố giữ bình tĩnh nói: “Tôi có một người bạn làm việc ở bệnh viện muốn thành lập một công ty cung ứng dụng cụ y tế. Tôi vốn định bảo em gái tôi đi làm, nhưng con bé chỉ một lòng muốn thi công chức, không có hứng thú với việc này, nên là bên chị gái cậu có hứng thú không?”
“Có chuyện tốt như vậy thật sao ạ, không thành vấn đề, hay để giờ tôi gọi chị ấy tới rồi chúng ta trao đổi với nhau luôn nhé?”, Cao Ninh lập tức hỏi.
Trần Quang Huy lườm anh ta, giờ đã khuya rồi, chỉ còn bốn, năm tiếng nữa sẽ đến sáng, vì vậy cũng không cần vội.
Cao Ninh và Trần Quang Huy chờ đợi cả đêm, trong khoảng thời gian đó anh còn đi lên phòng của Lục Hàm Yên ở trên tầng cao nhất. Lục Hàm Yên có phòng riêng của mình, nhưng để thuận tiện, cô ta bố trí phòng cưới ngay trong khách sạn, nghĩa là họ sẽ phải trải qua đêm tân hôn đầu tiên trong khách sạn này.
Trong phòng tổng thống được trang trí rất đẹp, cái này cũng để cho gia đình nhà ngoại cô ta xem, Trần Quang Huy cũng chỉ được gọi đến cho hợp tình huống thôi. Sau khi các thành viên trong gia đình nhà ngoại cô ta ra về, Trần Quang Huy cũng muốn rời đi nhưng bị Lục Hàm Yên gọi lại.
“Sao nào, trang trí cũng tàm tạm, anh có thích không?”, Lục Hàm Yên nói khích.
Trần Quang Huy ngắm nhìn thành phố Đông Cảng về đêm, đáp: “Tạm được, có thích hay không thì liên quan gì đến tôi, dù sao tôi cũng chẳng ở đây, cô ở đây ổn đó. Có điều phòng này hơi lớn, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải gọi người khác tới. Tôi chỉ nói là ngộ nhỡ thôi nhé, ngộ nhỡ đứa bé trong bụng cô bị làm sao thì có gọi người đến kịp không?”
Lục Hàm Yên rất muốn lấy kim khâu miệng anh lại, mặc dù họ không có quan hệ gì với nhau, nhưng trên danh nghĩa hay pháp luật gì cũng được, dù sao cũng có quan hệ vợ chồng.
Hơn nữa, bất kể là Diệp Ngọc Sơn hay Khám Chính Đức, Lục Hàm Yên đều rất muốn giết chết hai người bọn họ. May sao có một chàng trai trẻ cũng đẹp trai làm người đàn ông của mình, sau mấy ngày tiếp xúc vừa qua, Lục Hàm Yên cũng dần dần bắt đầu muốn nói chuyện với anh.
Lục Hàm Yên ngồi xuống bên cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố Đông Cảng. Qua cánh cửa kính phản chiếu, cô ta có thể nhìn thấy mọi hành động của Trần Quang Huy.
“Ngồi đi, ở đây đâu có ai, chúng ta trò chuyện vài câu thôi. Tôi luôn rất muốn biết vì sao anh lại đồng ý với Diệp Ngọc Sơn đấy?”, Lục Hàm Yên hỏi.
“Tò mò? Anh ta không nói với cô à?”, Trần Quang Huy hỏi ngược lại.
Lục Hàm Yên quay đầu lại: “Vậy anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh ta chắc? Nói thẳng ra là cả hai bên đều lợi dụng lẫn nhau, ai tin lời ai nói cho được? Tất cả đều là diễn trò ngoài mặt thôi, anh sẽ lừa gạt tôi chứ?”
Trần Quang Huy đi tới ngồi xuống cái ghế khác, thản nhiên đáp: “Sau khi giải ngũ tôi không tìm được việc làm, Diệp Ngọc Sơn là anh họ của tôi, người nhà tôi đến tìm anh ta tặng quà, và rồi tôi thi đỗ, anh ta dùng đến quan hệ giúp tôi tìm việc làm, sau đó tôi vào nhà tù làm giám ngục hai năm…”