Chương 16: Có phải con tôi đâu
Trần Quang Huy nhún vai, nghĩ thầm, tốt hay không thì có liên quan gì đến tôi? Nhưng rồi lòng lại chùng xuống, kết quả kiểm tra hôm qua vô cùng tốt, vậy nếu anh đầu độc thì sao, đến lúc đó làm sao có thể tự nhiên thai chết lưu được?
Nghĩ tới những điều này, Trần Quang Huy thấy hơi bực bội.
Trong lễ cưới, Cao Ninh đứng bên cạnh Trần Quang Huy, anh cầm bó hoa trong tay lắng nghe MC nói dông dài.
Dưới sân khấu đang có vô số con mắt dõi theo, Trần Quang Huy chỉ mong rằng những người này không nhận ra mình.
“Tôi đã nói rồi mà, cô ta nổi tiếng lắm đấy, anh nhìn những vị khách đến dự kia kìa, hai giới chính trị lẫn kinh doanh đều có đủ, nể mặt cũng đỉnh thật, người chị dâu này của tôi cũng không đơn giản đâu. Anh Huy, giờ tôi bắt đầu lo lắng anh có thể quản được cô ta hay không rồi đây này?”, Cao Ninh đứng bên cạnh anh nói nhỏ.
Trần Quang Huy nghĩ thầm, sao anh đây có thể không biết cô ta rất khó quản chứ, vấn đề là anh đây cũng không muốn quản cô ta. Dù sao đây cũng không phải ngựa của anh, đánh vài roi cũng chẳng phải anh có quyền định đoạt, chỉ có thể cẩn thận dẫn về chuồng ngựa thôi. Còn vấn đề nó có đá hay không, khi nào sinh ngựa con, những việc đó không cần anh bận tâm, anh chỉ phụ trách đánh con ngựa con này chết là được.
Về việc quản, ai thích thì tự làm đi, ý của hai vợ chồng Diệp Ngọc Sơn rất rõ ràng, chỉ cần con ngựa con này chết, anh sẽ có thể ly hôn và lấy lại sự tự do.
Với hai vợ chồng Diệp Ngọc Sơn, đứa bé bị xử lý thì nguy cơ cũng sẽ được gỡ bỏ.
Đến phần trao nhẫn cho nhau, Lục Hàm Yên vẫn liếc mắt đưa tình nhìn Trần Quang Huy, trong lúc nhất thời anh cứ tưởng đây là sự thật.
Phải công nhận Lục Hàm Yên là một mỹ nữ, cho dù đang mang thai, cô ta vẫn vô cùng quyến rũ và có khí chất, nhưng nghĩ đến việc người phụ nữ này có quan hệ gì với anh họ mình, Trần Quang Huy lập tức mất hết hứng thú.
“Tốt nhất là anh nên biết điều một chút đi, thợ chụp ảnh đang chụp đấy, anh bày ra vẻ mặt đưa đám này cho ai xem thế hả?”, Lục Hàm Yên nắm tay Trần Quang Huy véo một phát, nhỏ giọng nhắc nhở.
Trần Quang Huy lập tức tỉnh táo lại, lúc này họ còn đang ở trên lễ đường, vì vậy anh liền nở một nụ cười công nghiệp đầy rạng rỡ.
Lúc buồn chán anh còn nhìn xuống bên dưới, vừa khéo thấy hai vợ chồng Diệp Ngọc Sơn. Khi Trần Quang Huy nhìn thấy Tổ Văn Quân, cô ta còn mỉm cười ra hiệu với anh, anh thật sự không còn lời nào để nói nữa.
Có điều biểu cảm của Diệp Ngọc Sơn thì kém xa, dù sao đáng lẽ người đứng ở đây làm chú rể phải là anh ta mới đúng, vậy mà giờ anh lại ở đây làm con rối dây này.
Sau cùng hôn lễ cũng kết thúc, nhưng đến tối gia đình của Lục Hàm Yên vẫn chưa về, hơn nữa họ còn thuê phòng ngay trong khách sạn, tối muộn rồi vẫn chưa chịu về phòng mình ngủ nghỉ.
Trần Quang Huy hầu hạ đến lúc người cuối cùng rời đi. Khi chuẩn bị rời đi thì anh bỗng nhớ ra nhiệm vụ của mình, thế là anh ngồi trên ghế sofa kéo cà vạt, cởi đôi giày da không vừa chân ra, nhìn về phía Lục Hàm Yên.
“Giờ tôi đi được chưa? Hay để ngày mai mới đi?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Gia đình tôi còn đang ở đây, giờ anh đi xuống đó lỡ gặp mặt họ thì biết nói sao? Đợi thêm lát nữa đi, hay anh ngủ trên ghế sofa đi nhé, tôi tin anh không phải loại người không biết chừng mực kia, sẽ không làm khó dễ một người phụ nữ đang mang thai như thôi đâu?”, tuy nói như vậy, nhưng trong lời nói của Lục Hàm Yên lại tràn đầy khinh bỉ và khiêu khích.
Rõ ràng trong hôn lễ hôm nay, khi nhìn anh chàng đẹp trai này đứng đối diện đeo nhẫn lên cho mình, cô ta đã hi vọng đây là sự thật biết bao, đáng tiếc không phải.
Trần Quang Huy cầu còn không được nữa là, thế là anh không khách sáo chút nào, cũng không từ chối nữa.
Đợi khi Lục Hàm Yên rửa mặt xong đi ra, trên bàn đặt một chai rượu vang, Trần Quang Huy đang tự rót uống.
“Cô muốn uống chút không?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Tôi đang mang thai đấy, sao có thể uống rượu được?”, Lục Hàm Yên nhíu mày.
Trần Quang Huy nói thẳng: “Có phải con tôi đâu, sinh ra một đứa ngốc thì liên quan gì tới tôi…”
Đối mặt với ly rượu Trần Quang Huy đưa qua, Lục Hàm Yên do dự một lúc.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhận lấy, khi một người phụ nữ hoàn toàn không yêu người đàn ông kia, đứa con giữa họ cũng chẳng là gì cả.
Hai ly rượu cụng nhau phát ra âm thanh êm tai.
Trần Quang Huy uống một hớp, cảm thấy cũng khá ngon, bèn uống cạn một hơi.
“Đây là rượu vang, cần phải thưởng thức, anh chưa uống bao giờ à? Nếu nói anh không hiểu rượu vang, nhìn cách uống của anh thì đúng là không hiểu thật, nhưng anh lại gọi một chai đắt thế này, anh có biết chai rượu này có giá bao nhiêu không?”, Lục Hàm Yên nhấp một ngụm rồi hỏi.
Trần Quang Huy lắc đầu: “Tôi không rành cái này, chỉ cảm thấy vị khá ngon thôi”.
“Ừ thì ngon, chai rượu này có giá một trăm mười nghìn, đương nhiên phải ngon rồi”, Lục Hàm Yên không thể trách cứ đồ nhà quê như Trần Quang Huy được, dù sao đêm nay cũng là đêm tân hôn của họ, làm phát ra tiếng động quá lớn, người khác biết được sẽ mất mặt lắm.
Mặc dù Trần Quang Huy cảm thấy chai rượu này đắt thật, nhưng anh cũng chỉ ngạc nhiên trong lòng, sau đó rót cho mình thêm một ly, lần này là ly đầy, vẫn uống cạn một hơi.
Anh nhìn thoáng qua Lục Hàm Yên: “Tôi ngủ trước đây, hôm nay mệt rồi, diễn đến mức này chắc cũng tạm ổn rồi ha. Chỉ đêm nay thôi đấy, mai tôi sẽ về phòng mình ngủ, ngủ chung với cô tôi thấy không yên tâm”.
Đối mặt với lời mỉa mai của Trần Quang Huy, Lục Hàm Yên không lên tiếng, cũng không đáp lại, thậm chí không có cảm xúc gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!