Chương 02: Điều kiện
Không phải chưa từng nghe tới việc nuôi con hộ người khác, nhưng Trần Quang Huy chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày loại chuyện này lại rơi xuống đầu mình.
Diệp Ngọc Sơn thấy Trần Quang Huy còn đang lưỡng lự, cuối cùng cũng phun ra câu chốt hạ cuối cùng.
“Trần Quang Huy, chuyện này xong xuôi, anh, chú sẽ không còn nợ nần nhau gì nữa. Việc anh tìm công việc cho chú chú cũng không cần phải nhớ kỹ nữa, bao gồm cả chuyện của em gái chú, chú cũng không cần phải trả ơn anh, chỉ lần này thôi, thế nào?”, Diệp Ngọc Sơn hỏi.
Câu nói này rất nặng, hàm ý chính là cậu nợ tôi ân tình, tôi muốn cậu trả ơn ngay bây giờ, không có tôi cậu bây giờ chỉ là một thằng vô công rồi nghề, tất cả mọi thứ cậu có bây giờ đều là tôi ban phát cho.
Trần Quang Huy đương nhiên hiểu ý của anh ta, nếu chỉ liên quan công việc của bản thân, anh có thể nói không với người anh họ hàng xa này, có nhiều cách để báo đáp ân tình, nhưng anh quả thực không thể làm được loại chuyện này, nhưng trong đó còn liên lụy tới công việc của em gái mình.
Kể từ khi tốt nghiệp, em gái vẫn miệt mài đi phỏng vấn khắp nơi nhưng về cơ bản đều gặp trắc trở, hơn nữa thi công chức đều trượt, sở dĩ Trần Quang Huy dao động là vì anh tin vào năng lực của Diệp Ngọc Sơn, nếu anh ta đã hứa với mình, vậy chắc chắn sẽ làm được.
Vì vậy vì công việc của em gái, anh thực sự đã động lòng, không phải chỉ là đăng ký kết hôn với một người phụ nữ xa lạ thôi sao? Dù sao họ cũng không ở cùng nhau, vậy thì liên can gì đến anh? Cũng không bị coi là cắm sừng đi?
Một phút sau, Trần Quang Huy nhìn về phía Diệp Ngọc Sơn nói: “Anh, không thành vấn đề, em có thể giúp anh, nhưng công việc của em gái em…”
Diệp Ngọc Sơn vui mừng khôn xiết, anh ta đứng phắt dậy sải bước tới bàn làm việc, cầm lấy giấy bút đưa cho Trần Quang Huy, nói: “Viết tên, số CMND và số điện thoại của em gái chúng ta vào đây, anh lập tức sắp xếp”.
Trong mười phút tiếp theo, Trần Quang Huy đã được mở mang tầm mắt quyền lực được phát huy đến cực điểm như thế nào.
Một sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường hoặc là làm cu li, hoặc là về nhà ăn bám bố mẹ, cảnh em gái tìm việc và chuẩn bị cho kỳ thi anh đều nhớ như in trong đầu, nhưng loay hoay một vòng vẫn không có kết quả.
Diệp Ngọc Sơn chụp lại mảnh giấy có ghi thông tin của em gái anh rồi gửi cho trưởng phòng, để thể hiện sự chân thành và sức mạnh của bản thân khi gọi điện cho trưởng phòng anh ta còn bật loa ngoài, đặt lên trên bàn cho Trần Quang Huy cùng nghe cùng xem.
Trưởng phòng thậm chí còn không hỏi tình huống cụ thể, chỉ luôn miệng thưa vâng với sắp xếp của Cục trưởng…
Nhìn Diệp Ngọc Sơn nhe nhàng sắp xếp công việc cho em gái mình như vậy, trong lúc ngơ ngác Trần Quang Huy không khỏi cảm thán, quyền lực quả thực là thứ tốt trên đời, chẳng trách lại có nhiều người mài giũa trí óc trèo bám lên, bởi quyền lực đồng nghĩa với việc bạn có thể làm được phần lớn những thứ mình muốn bất cứ lúc nào.
Có lẽ có một số việc mà quyền lực tạm thời không thể thực hiện được, nhưng có thể chỉ vì một nguyên nhân, quyền lực chưa đủ lớn, vị trí chưa đủ cao.
Buổi tối, Diệp Ngọc Sơn dẫn anh đến một nhà hàng cao cấp, nhưng anh ta lại không xếp chỗ cho anh ngồi cùng nên anh chỉ có thể chờ đợi từ phía xa.
Tám giờ tối có một người phụ nữ mảnh khảnh mặc áo gió dài, tuy rằng không đi giày cao gót nhưng chiều cao của cô ta cũng phải khoảng 1m75, khi đi đường vô thức đặt tay lên bụng mình.
Vì khoảng cách nên Trần Quang Huy không nhìn rõ được dung mạo, cho đến khi cô ta đi đến vị trí của Diệp Ngọc Sơn, anh mới hiểu nếu không nằm ngoài dự đoán, đây chính là đối tượng kết hôn của bản thân rồi.
Diệp Ngọc Sơn tối nay đưa anh tới là để gặp mặt người phụ nữ này, kỳ thực đối với Trần Quang Huy mà nói, người phụ nữ này trông như thế nào không quan trọng, bản thân lại không chung sống cùng cô ta nhưng nếu cô ta muốn nghiệm hàng trước, quá xấu không được, vô dụng quá cũng không xong, vì vậy tối nay là lúc cô ta kiểm hàng.
Mà món hàng đó chính là Trần Quang Huy.
Quả nhiên sau khi trò chuyện vài câu Diệp Ngọc Sơn liền vẫy tay với Trần Quang Huy, gọi anh đi tới.
Người phụ nữ không hề quay đầu, cho đến khi Trần Quang Huy bước tới và ngồi xuống trước mặt, cô ta mới ngẩng đầu nhìn anh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt trông khá hơn nhiều, hiển nhiên là khá hài lòng với tướng mạo của anh.
Trần Quang Huy từng trải qua quá trình tôi luyện máu lửa nên từng cử chỉ đều toát ra hơi thở nam tính, hơn nữa còn đang đảm nhiệm công việc giám ngục, vì tính chất công việc nên cũng không nói cười tùy tiện, tương đối uy nghiêm, chiều cao 1m8 đặt giữa đám đông nam giới cũng khá nổi bật, vì vậy, người phụ nữ chỉ quét mắt liếc anh một cái cũng không nói gì thêm.
Trần Quang Huy vốn tưởng rằng Diệp Ngọc Sơn sẽ giới thiệu bọn họ với nhau, nhưng không, anh ta thấy Trần Quang Huy ngồi xuống xong bèn gật đầu nói: “Vậy tôi đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện đi, Quang Huy, có chuyện gì cứ gọi điện nhắn tin cho anh”.
Mẹ kiếp, cho dù là bà mối cũng phải giới thiệu đây là ai với hai bên chứ, Diệp Ngọc Sơn cứ như vậy rút lui rồi?