Lọc Truyện

Cảnh Lộ Quan Đồ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 04: Anh cảm thấy thế nào cũng vô dụng

Vừa cúp máy, điện thoại của Trần Quang Huy lại vang lên, là Lục Hàm Yên gọi tới, tuy rằng danh thiếp đã bị anh xé thành từng mảnh nhưng trí nhớ của anh không phải thứ bày ra cho có, đây đều là kỹ năng được huấn luyện trong quân ngũ. 

“Cô Lục, có chỉ thị gì sao?”, Trần Quang Huy đúng mực hỏi. 

“Bây giờ đang ở đâu, nhà của Diệp Ngọc Sơn à?” 

"Không, tôi chỉ đang đi dạo trên đường thôi, cả ngày nay chưa bỏ gì vào bụng rồi nên đang tìm một quán ăn, có chuyện gì sao? Hình như hợp tác giữa chúng ta vẫn chưa bắt đầu đâu, chẳng phải là thứ hai sau khi đăng ký à?”, Trần Quang Huy hỏi. 

“Vậy sao, tôi cũng chưa ăn cơm, anh tới khách sạn Đông Cảng đi, tôi mời anh, nếu thứ hai đã đi đăng ký thì chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian tìm hiểu một chút, nếu không sao có thể giới thiệu với người trong nhà được? Đúng rồi, quên chưa nói với anh, thứ hai sau khi đăng ký xong, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình, đến lúc đó anh cũng phải tới tham gia…” 

Trần Quang Huy có chút sửng sốt, sao anh càng lúc càng cảm thấy giao dịch này sắp dính chặt vào tay mình đây? 

Trong căn phòng riêng sang trọng của khách sạn Đông Cảng, Trần Quang Huy ngồi một mình chờ đợi, mặc dù đây là địa bàn của Lục Hàm Yên nhưng người này một chút tự giác cũng không có, tuy đồ ăn đã được dọn lên hết nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng cô ta đâu. 

Lục Hàm Yên nhìn chằm chằm Trần Quang Huy trên màn hình giám sát, nhân viên phục vụ ở một bên thấp giọng báo cáo: "Chúng tôi đã nói với anh ta mấy lần không cần đợi cô nhưng anh ta một mực muốn đợi cô cùng dùng cơm, vì vậy vẫn luôn không đụng đũa, lúc mới đầu còn liếc mắt vài cái nhưng sau đó cũng chẳng buồn nhìn tới trên bàn có những gì nữa". 

Cô ta thực sự không biết lượng sức khi dùng chút tài mọn này thăm dò Trần Quang Huy, điều quan trọng nhất đối với một người lính là phải hiểu kỷ luật và có quy tắc, vì vậy Lục Hàm Yên muốn dùng loại phương thức này kiểm tra tố chất của anh, nhưng hiện tại xem ra phải khiến cô ta có chút thất vọng rồi. 

Khi Lục Hàm Yên xuất hiện ở cửa phòng riêng, Trần Quang Huy cũng chỉ hơi nhích người, chẳng màng đứng dậy chào hỏi. 

Cô kêu tôi đợi ở đây, tôi cũng đã đợi rồi, coi như nể mặt cô, ông đây cho dù là làm việc thay cũng không phải là vì thể diện của cô, vì vậy đừng mong ông đây sẽ làm trâu làm ngựa cho cô, cũng đừng mơ tôi sẽ chu đáo ân cần, bởi cây con trong mảnh đất đó của cô không phải là hạt giống của ông đây. 

"Thật ngại quá, hôm nay tôi hơi bận". 

"Tôi biết, cô cứ bận việc của mình đi, thực sự không cần thiết phải cùng nhau ngồi ăn bữa cơm này, gửi cho tôi tóm tắt tình hình trong nhà cô, tranh ảnh gì đó là được, tôi bảo đảm sẽ không để xảy ra lỗi lầm nào, về phần gia đình tôi, cô không cần mong ngóng đâu, nếu đã là giao dịch, hãy để mọi chuyện trôi qua đơn giản. Cô trông coi tốt tiền vốn của mình, muốn đạt được lãi lời từ tôi không thực tế đâu, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ nhận được bất kỳ lợi ích nào từ cô, chúng ta nên diễn trò thì diễn trò, nên tính toán liền tính toán, ừm, về việc sống chung mà cô nói, tôi cảm thấy…" 

"Anh cảm thấy gì cũng vô dụng, thứ tôi muốn tôi cảm thấy được là được, nếu anh không chấp nhận được thì bây giờ tôi có thể gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn để anh ta tìm người khác hoặc là ly hôn để cưới tôi, anh cảm thấy anh ta sẽ lựa chọn thế nào?", Lục Hàm Yên hùng hổ bức người. 

"Công việc của anh, của em gái anh đều do Diệp Ngọc Sơn thu xếp phải không? Những chuyện này tôi đều biết, nếu anh không muốn làm theo mà chống đối với tôi, vậy được thôi, bây giờ tôi có thể gọi cho Diệp Ngọc Sơn để anh ta nghĩ cách khác, mấy tháng nữa tôi phải sinh em bé, ít nhất tâm trạng cũng phải vui vẻ buông lỏng, với dáng vẻ này của anh tôi có thể cảm thấy dễ chịu sao?", Lục Hàm Yên nói được làm được, lập tức rút điện thoại ấn số. 

Nhưng trước khi cô ta kịp nói gì đó thì Trần Quang Huy đã thỏa hiệp rồi. 

"Được rồi được rồi, cứ làm theo lời cô nói đi, cô muốn thế nào thì làm thế đó, ok?", Trần Quang Huy bất lực nói, nhưng cục tức đè nén trong lòng khiến gân xanh trên trán anh hằn lên rõ rệt. 

Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. 

Xã hội có sự phân tầng và số phận cũng vậy. 

Tại khoảnh khắc này anh cảm thấy danh dự của mình đã bị người phụ nữ trước mắt giẫm nát, thực tế là chẳng ai để tâm tới tôn nghiêm của bạn ngoại trừ bạn. 

Lục Hàm Yên rất vừa lòng với màn phát huy vừa rồi của mình, cô ta chậm rãi đi đến trước mặt anh, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hai người gần như mặt đối mặt. 

"Diệp Ngọc Sơn có thể tìm anh chứng tỏ anh ta vẫn rất tin tưởng anh, cho nên, anh là đang giúp đỡ anh ta, cũng là đang giúp tôi, chúng tôi đều cảm ơn anh, vẫn câu nói đó, chúng tôi sẽ không để anh phải chịu thiệt, chỉ là diễn một vở kịch mà thôi", Lục Hàm Yên chân thành vô cùng. 

Nhìn người phụ nữ trang điểm tinh xảo trước mặt, hiện ra trong đầu Trần Quang Huy không phải cảnh tượng khinh nhờn với cô ta mà là cái đầu hói và khuôn mặt bóng nhờn của người anh họ khiến anh không khỏi nhíu mày. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT