Chương 05: Đều nghe theo cô ta
Trần Quang Huy trợn mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó quay người bắt đầu dùng cơm, trong tầm tay chính là một chai Mao Đài Phi Thiên, nhưng anh cũng không thèm nhìn tới, trong tình huống này, anh phải giữ được tỉnh táo tuyệt đối, men rượu chỉ có thể khiến anh mất kiểm soát.
Ăn uống xong Trần Quang Huy liền báo cáo tình hình bên mình cho anh họ.
"Tốt lắm, chú nghe theo sắp xếp của cô ta là được, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm hại tới chú, chú giúp anh một chuyện lớn như vậy, yên tâm, chuyện anh hứa với chú đều sẽ thực hiện, chỉ hy vọng chuyện này có thể giải quyết êm đẹp, haiz, em họ, nếu anh qua được ải trở ngại này, nhất định sẽ ghi nhớ chú cả đời", Diệp Ngọc Sơn nói đầy thâm tình.
Trần Quang Huy thuộc kiểu người anh kính tôi một thước, tôi nhường anh một trượng vì vậy cho dù bản thân tiếp nhận cục diện này là để trả ơn cho Diệp Ngọc Sơn hay là mưu tính một công việc tốt cho em gái, nếu nói tình nguyện thì là tán dóc nhưng Diệp Ngọc Sơn đã nhún nhường cầu xin mình như vậy anh lại cảm thấy không cần thiết làm to chuyện, cũng hiểu được chỗ khó của anh ta.
"Vậy được, anh, em biết rồi, có gì sau lại nói, nếu có tiến triển mới em sẽ báo cáo lại cho anh".
Gọi điện xong Trần Quang Huy đứng dậy vươn vai, nhìn căn phòng mà Lục Hàm Yên sắp xếp cho mình không khỏi thầm chửi rủa trong lòng, mẹ kiếp, có tiền thật là tốt, đây là lần đầu tiên anh được ở trong một khách sạn cao cấp như vậy.
Diệp Ngọc Sơn cúp máy xong thì ngồi trên sofa không hé nửa lời, ngồi đối diện chính là vợ anh ta, Tổ Văn Quân.
Gương mặt Tổ Văn Quân lạnh băng như thấm được ra cả một tầng sương, lạnh lùng nhìn chồng mình, một Cục trưởng Cục Tài chính nói một không nói hai, được triệu người tại thành phố Đông Cảng nịnh nọt lúc này không còn chút kiêu hãnh nào.
"Thu xếp xong hết chưa?"
"Ừ, đều thu xếp xong rồi, em yên tâm, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, Lục Hàm Yên tin rồi, Trần Quang Huy cũng vậy, cho nên đợi bọn họ đăng ký kết hôn xong chuyện còn lại liền dễ làm", Diệp Ngọc Sơn vừa nói trên trán vừa túa ra đầy mồ hôi lạnh.
"Diệp Ngọc Sơn, hai vợ chồng chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nếu không phải đang là thời điểm quan trọng tranh cử chức phó thị trưởng, tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết, lúc anh lấy tôi nói như thế nào vẫn chưa quên chứ?", Tổ Văn Quân đanh mặt hỏi.
"Vợ à, em nhất định phải tin anh, anh thực sự không cố ý đâu, anh chỉ ăn cơm với cô ta một lần nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, sáng hôm sau thức dậy đã ở cùng nhau rồi, cho nên anh cảm thấy từ đầu tới cuối đây hẳn là một cái bẫy, nhưng đằng chuôi bị người ta nắm, anh bây giờ không dám động, cũng không dám chọc tới cô ta…"
"Diệp Ngọc Sơn, anh lừa quỷ à, một lần liền mang thai? Anh nào có năng lực đó với tôi, nhiều năm như vậy rồi tôi vẫn luôn có một đứa bé, nhưng nhìn lại sự yếu ớt của mình xem, tôi nói cho anh biết, cô ta tuyệt đối không thể sinh đứa nhỏ này ra, nếu anh dám để cô ta sinh thì anh không xong với tôi đâu, nếu anh đã không muốn sống với tôi nữa, vậy chúng ta liền chấm dứt, tôi thấy chắc anh đã quên chức phó thị trưởng kia là ai đã giúp mình tuyên truyền rồi phải không, thứ vô liêm sỉ", Tổ Văn Quân hận không thể xông lên cho Diệp Ngọc Sơn một bạt tai.
"Vâng vâng vâng, anh biết, chuyện này không phải là phải hòa hoãn lại trước sao, đợi chuyện phó thị trưởng được quyết định, em thích làm thế nào thì làm thế đó, tất cả đều tùy em, anh đều nghe theo em, được không?", Diệp Ngọc Sơn vội vã gật đầu thừa nhận sai lầm, vô cùng tự giác đứng cùng phe với vợ mình.
Trong phòng khách sạn, thấy thời gian không còn sớm Trần Quang Huy liền gọi điện về nhà, em gái vẫn chìm đắm trong niềm vui tìm được việc làm, nói ngắn gọn vài câu anh cảm thấy bản thân hôm nay rất mệt mỏi nên gọi xong lập tức thả mình xuống chiếc giường lớn.
Anh cảm thấy chiếc giường này thật lớn thật mềm mại, xúc cảm trơn mượt, co giãn hơn cả vải cotton thật, khiến người ta cảm thấy ấm áp như ngọc.
Trong cơn mơ màng anh nghe một tiếng khẽ ngâm không dễ phát giác, tinh thần cảnh giác làm lính mấy năm khiến anh mở choàng mắt trong giây lát, anh muốn ngồi dậy, bản thân đang ở đâu, trong căn phòng này không chỉ có mình anh, chính xác mà nói, trên chiếc giường lớn này không chỉ có một mình anh.
Người phụ nữ đó khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp chỉ dùng từ chim sa cá lặn mới hình dung được, làn da trắng trong như băng tuyết mịn màng như mỡ đông cùng vóc người thướt tha quyến rũ.
Lúc này trên người cô chỉ mặc một bộ đồ lót màu tím hồng, nằm nghiêng bên giường, chẳng lẽ thứ anh vừa chạm tới là…
Từ góc độ của Trần Quang Huy vừa vặn có thể nhìn thấy nửa bên mặt của cô.
Góc nghiêng hoàn mỹ, đôi chân thon dài mất hồn toàn bộ đều bày ra trước mắt anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!