Chương 07: Tìm tới cửa
“Vâng, anh nói rất đúng, chỉ là cái cô Lục Hàm Yên này cũng là một nhân vật có danh tiếng trong thành phố, nếu anh thật sự ưng ý cô ta thì… tôi khuyên anh vẫn nên bỏ đi, tôi nghe nói kẻ đứng sau cô ta không đơn giản, đừng có sờ sẫm lung tung, lỡ như đắc tội người ta thì không hay lắm đâu. Lại nói, điều mà tôi lo lắng nhất chính là lỡ anh bị tống vào tù thì thật sự rắc rối, khi đó không phải là giám ngục nữa đâu, mà là ngồi tù đấy!”, Cao Ninh nói.
Trần Quang Huy gật đầu nói: “Bớt có nói nhảm đi, giúp tôi điều tra cho rõ là được, tôi chỉ muốn biết cô nàng này lợi hại đến mức nào, oai phong cỡ nào…”
Đêm đó, Trần Quang Huy thức trắng một đêm.
Sáng hôm sau, tại nhà của Diệp Ngọc Sơn, anh ta đã làm xong điểm tâm từ sớm.
Vợ chồng hai người ngồi đối diện, Tổ Văn Quân chỉ hớp một ngụm nước chứ không hề động vào thức ăn trên bàn, bởi vì cô ta hoàn toàn không có khẩu vị. Lúc này, cô ta chỉ nghĩ đến Lục Hàm Yên.
“Có phải sáng nay bọn họ sẽ đi đăng ký không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
“Ừm, em cứ yên tâm, không có việc gì đâu, em ăn sáng đi rồi đi làm, không phải hôm nay em có ca phẫu thuật à?”, Diệp Ngọc Sơn chợt hỏi, ý đồ của anh ta là muốn dời đi sự chú ý của vợ mình.
Tổ Văn Quân là bác sĩ ngoại khoa, kỹ thuật giải phẫu của cô ta khá tuyệt vời. Diệp Ngọc Sơn được đề bạt làm cục trưởng cục tài chính, giờ lại nhậm chức phó thị trưởng, đây đều là công lao của bác sĩ Tổ. Bởi vì nhờ kỹ thuật giải phẫu hàng đầu của mình mà cô ta đã hai lần cứu vợ của Cừu Thừa An, người đứng đầu thành phố Đông Cảng, thoát khỏi cái chết.
Cho nên, Tổ Văn Quân và vợ Cừu Thừa An không chỉ là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, mà còn là bạn bè thân thiết, có thể nói, nếu không có Tổ Văn Quân thì sẽ không có Diệp Ngọc Sơn hiện tại.
“Giờ điều em lo lắng không phải Lục Hàm Yên, mà là Trần Quang Huy. Rốt cuộc cậu em họ kia của anh có đáng tin không vậy? Biết rõ đứa trẻ không phải là con mình mà vẫn dám nhận, nếu bí mật kết hôn thì không còn gì để nói, đằng này, chẳng phải Lục Hàm Yên muốn tổ chức hôn lễ sao? Đến lúc đó, chuyện đến tai người nhà cậu ta, lỡ như cậu ta chịu không được, đem nói cho người nhà mình mọi việc, vậy chẳng khác nào công khai cho tất cả mọi người biết. Anh có chắc là cậu ta chịu đựng được hay không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Nghe vậy, Diệp Ngọc Sơn cũng có chút băn khoăn, nhưng hiện tại anh ta đã không còn đường lui, trước hết phải chặn miệng Lục Hàm Yên cái đã.
Cho nên, dù vợ có cảm thấy nghi ngờ thì anh vẫn kiên quyết giữ quyết định của mình.
Sáng hôm sau, Trần Quang Huy gọi cho em gái, bảo cô bé mang hộ khẩu đến cho mình. Cả gia đình anh đều có tên trong cùng một sổ hộ khẩu nên người nhà anh cũng không nghi ngờ gì.
Đối với việc đăng ký kết hôn, Trần Quang Huy không có kinh nghiệm, tất cả đều nghe theo Lục Hàm Yên sắp xếp.
Nhà của Lục Hàm Yên có không ít người đến, Trần Quang Huy hệt như một cái tượng gỗ, bị động theo chân cô ta đi đến chào hỏi từng người. Cô ta cũng rất bất đắc dĩ, trước kia, chưa bao giờ cô ta để đàn ông xuất hiện trước mặt người nhà mình, giờ kết hôn, Lục Hàm Yên không thể không giới thiệu Trần Quang Huy với mọi người. Lại nói, anh cũng khá phối hợp, miệng không ngừng gọi cô gọi chú.
Xe Tổ Văn Quân đỗ trước bãi đỗ xe của cục dân chính, cô ta vẫn luôn chờ nhóm người Lục Hàm Yên đi ra.
Vừa thấy Trần Quang Huy và Lục Hàm Yên bị một đám người vây quanh đi ra khỏi cục dân chính, Tổ Văn Quân liền bước đến.
Nhìn thấy Tổ Văn Quân, sắc mặt Lục Hàm Yên lập tức thay đổi, bước chân cô ta cũng thoáng chậm lại.
Với tư cách là tình địch, đương nhiên là hai người họ biết nhau, ít nhất thì trong tư liệu của Lục Hàm Yên, người phụ nữ trước mắt chính là vợ của Diệp Ngọc Sơn.
Trái lại, Trần Quang Huy không hề biết người chị dâu này của mình, bởi vì sau khi Diệp Ngọc Sơn sắp xếp công việc cho anh, vốn anh cũng định đến thăm nhà để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng Tổ Văn Quân không cho phép anh tiến vào cư xá, hiển nhiên, càng đừng nói đến việc gặp mặt.
“Chúc mừng, có thể nói chuyện một chút không?”, Tổ Văn Quân cười khẩy.
“Chúng ta biết nhau à?”, Lục Hàm Yên nở một nụ cười vờ vịt và hỏi.
Tổ Văn Quân tiến lên trước một bước, hạ giọng nói: “Nếu cô không muốn tôi làm cô mất mặt thì ngoan ngoãn nói chuyện với tôi một chút, làm to chuyện chẳng tốt cho ai trong chúng ta cả”.
Nghe thấy lời này, Trần Quang Huy mới giật mình nhận ra vị này chính là vợ của Diệp Ngọc Sơn. Mẹ nó chứ, hôm nay người đã đánh đến cửa luôn rồi, nghĩ vậy, phản ứng đầu tiên của anh là gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn. Nhưng còn chưa kịp lấy điện thoại ra, Tổ Văn Quân đã lạnh lùng nói: “Trần Quang Huy, cậu cũng đến đây, chúng ta cùng tâm sự”.
Trong lòng Trần Quang Huy lúc này chỉ có hai chữ: Tiêu rồi!
Có lẽ Lục Hàm Yên cũng nghĩ vậy.
Hai người liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn theo bóng lưng Tổ Văn Quân, lúc này, cô ta đã đi sang một bên. Lục Hàm Yên nhỏ giọng nói: “Lát nữa, nếu cô ta đánh tôi, anh nhớ ngăn cản đấy, để tôi chạy…”
“Sao tôi phải làm vậy?”, Trần Quang Huy bật thốt.
Nghe vậy, Lục Hàm Yên thật sự giận đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên. Suýt nữa cô ta đã ném giấy hôn thú trong tay vào mặt Trần Quang Huy rồi.
Ba người rời khỏi đám đông thân thích, tách ra đi đến một góc sân của cục dân chính, trông rất quái lạ.
Tổ Văn Quân dừng bước, ánh mắt cô ta khi nhìn về phía Lục Hàm Yên cứ như có dao găm vậy, Lục Hàm Yên vô thức ôm lấy bụng của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!