Chương 09: Phát hiện chuyện càng lúc càng rắc rối!
Diệp Ngọc Sơn rất muốn nói ý của Lục Hàm Yên cũng là như vậy đấy, thế nhưng lời đến bên miệng lại bị anh ta nuốt trở vào. Nếu anh ta dám nói ra đó cũng là suy nghĩ của Lục Hàm Yên thì chắc chắn không có quả ngon để ăn. Bởi lẽ anh ta hiểu rõ vợ của mình, cô ấy tuyệt đối không đứng trên cùng một chiến tuyến với Lục Hàm Yên, dù có đớp phân thì cũng không đớp cùng một đống đâu.
“Anh biết rồi, anh đang nghĩ xem nên sắp xếp như thế nào. Giờ anh phải đi họp rồi, về rồi nói”, nói xong, Diệp Ngọc Sơn liền cúp điện thoại.
Quay về khách sạn, buổi trưa và buổi tối đều có tiệc, đương nhiên, người tới tham dự đều là người của nhà họ Lục.
Ngoại hình của Trần Quang Huy khá là truyền thống, nếu thật sự cần tham chiếu thì… anh cực kỳ giống với anh Dịch trong Sắc Giới.
Cho nên, khi anh khoác lên mình bộ vest được đặt may riêng và xuất hiện trước mặt người nhà cùng bạn bè Lục Hàm Yên thì người nhà họ Lục cảm thấy rất hài lòng.
Điều duy nhất khiến họ bất mãn chính là vì sao không có lấy một người họ Trần xuất hiện, phải chăng bọn họ xem thường nhà họ Lục.
Lục Hàm Yên đã lựa chọn cách giải thích tàn nhẫn nhất, cô ta nói hôn sự giữa mình và Trần Quang Huy không được người nhà họ Trần chấp thuận, bọn họ cảm thấy Trần Quang Huy không xứng với cô ta, tương lai hai người họ sẽ không hạnh phúc. Người nhà anh muốn tìm cho anh một cô gái ở nông thôn, nhưng Trần Quang Huy vẫn kiên trì ở bên cạnh cô ta nên đã tỏ rõ thái độ với gia đình.
Trần Quang Huy trợn mắt há hốc mồm nghe Lục Hàm Yên giải thích, anh thật sự hận không thể tát cho cô ta một cái, con mẹ nó, cô ta lấy đâu ra tự tin vậy hả?
“Tôi chợt nhận ra, mặt cô còn dày hơn mông cô nữa đấy, cô cũng dám nói ra mấy lời xấu hổ như vậy à?”, Trần Quang Huy thì thầm bên tai Lục Hàm Yên.
Nghe anh nói, suýt nữa Lục Hàm Yên đã vung tay tát cho anh một cái, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn được.
Cô ta quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt giết người.
Trần Quang Huy nhếch mép cười, rồi lẳng lặng rời khỏi buổi tiệc. Anh nhận được tin nhắn từ Cao Ninh, cậu ta hẹn gặp, nói rằng đã tra được một vài tư liệu về Lục Hàm Yên.
Nếu đã kết hôn cùng người phụ nữ này, lại còn phải sống cùng cô ta một năm, hiển nhiên, anh phải tìm hiểu rõ về cô ta. Quay video chỉ là trò con mèo mà thôi, ai biết lúc nào đó cô ta lại đào bẫy cho anh nhảy vào.
“Anh Huy, anh chọc vào cô ta lúc nào vậy, người phụ nữ kia chính là tình nhân trong mộng của tất cả đàn ông ở cái thành phố Đông Cảng này đấy, nói khó nghe một chút, đó không phải người mà anh có thể trèo cao được đâu. Đây là tài liệu về cô ta, tự anh xem đi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, coi chừng rước họa vào thân!”, Cao Ninh nói.
Trần Quang Huy không nói gì thêm, chỉ cầm tài liệu và rời đi, trước khi đi anh còn nói một câu: “Cao Ninh, nếu gần đây cậu không có việc gì thì đừng đi làm nữa, tôi chuẩn bị kết hôn rồi, đến lúc đó cậu đến làm rể phụ cho tôi đi”.
“Không thành vấn đề, vậy… anh có muốn tôi gọi các anh em từ thành phố khác đến không, cả đám tụ lại chúc mừng anh, sẵn tiện hỗ trợ một tay một chân luôn?”, Cao Ninh hỏi.
“Không cần đâu, một mình cậu được rồi!”, Trần Quang Huy đáp.
Về đến khách sạn, anh khóa trái cửa, rồi lấy tài liệu về Lục Hàm Yên ra và đọc kỹ từ đầu đến cuối.
Không xem thì không sao, xem xong, anh bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Không thể không nói, Cao Ninh nói không sai, người phụ nữ này đúng là có tài mà. Mấy cái khác không nói, trong tài liệu có tên một người xuất hiện vô số lần. Đó là Khám Chính Đức, cái họ này rất hiếm thấy ở thành phố Đông Cảng, nhưng hết lần này đến lần khác, cái tên Khám Chính Đức tại thành phố Đông Cảng lại như sấm bên tai.
Bởi vì khách sạn Đông Cảng này chính là do tập đoàn Quý Lộc của Khám Chính Đức xây dựng, nhưng trong tài liệu lại nói Lục Hàm Yên có đến 30% cổ phần của khách sạn này. Đồng thời, trong tài liệu cũng có đề cập đến tên của Diệp Ngọc Sơn, chỉ là một vài tin đồn về việc anh ta và Lục Hàm Yên có qua lại với nhau.
Đương nhiên, Trần Quang Huy cũng phát hiện rất nhiều quan viên trong thành phố Đông Cảng có mối quan hệ mật thiết với cô ta, thế nhưng, trong số đó, tập đoàn Quý Lộc khiến anh cảm thấy rất kiêng kị.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Quang Huy vội nhét tài liệu dưới giường.
“Có chuyện gì?”, Trần Quang Huy mở cửa, thấy người vừa gõ cửa chính là Lục Hàm Yên.
Lục Hàm Yên không để ý đến anh mà đi thẳng vào phòng, nhìn cách bố trí trong phòng, cô ta chợt quay đầu nhìn Trần Quang Huy và nói: “Anh có chắc không có người nhà đến tham dự hôn lễ không? Cuối tuần này, tôi sẽ bảo khách sạn chuẩn bị hoàn tất, tôi định làm sớm, càng kéo dài thì càng bất tiện cho tôi”.
Trần Quang Huy gật đầu đáp: “Không sao cả, bọn họ có đến hay không thì cũng thế, dù sao hết kỳ hạn một năm, hai ta đường ai nấy đi, không cần thiết phải phí tâm vì những chuyện như vậy”.
Lục Hàm Yên tiến đến gần Trần Quang Huy, khi đến gần sát bên anh, cô ta dừng lại, ngước mặt nhìn anh.
Trần Quang Huy cúi đầu, nhíu mày nhìn cô ta rồi bật thốt: “Đừng nói cô vừa ý tôi đấy nhé, nhưng tôi nói trước, chúng ta đã thỏa thuận rồi đấy, đến thời điểm liền ly hôn, đừng nghĩ chuyện trốn nợ”.
Lục Hàm Yên khinh thường liếc nhìn anh, nói: “Nếu như người nhà anh biết chuyện, thì anh tự mà xử lý, bằng không, tôi sẽ tìm đến Diệp Ngọc Sơn để tính sổ. Đừng tưởng lén lút đẩy anh cho tôi làm ô thì coi như xong việc”.