Trương Ngưng không quan tâm lời nói của hắn ta, chỉ cần cô ta cầm súng tiến lên một bước Cao Hùng lại lùi lại một bước, cứ như thế con dao trên tay của hắn cũng rơi xuống, mọi người nhìn khoảnh khắc này đều không dám nghĩ đến.
Tự tay giết người mình yêu sao? Can đảm đó được lấy ở đâu ra chứ mọi người thật sự cảm thấy cô ta cũng không yêu sâu đậm cho lắm nên mới có can đảm đó, nhưng khoảnh khắc đẹp nhất chính là một mình đi giữa cánh đồng hoa cùng giông bão.
Đợi đến khi Trương Ngưng lướt qua chiếc xe lăn mà Đường Ứng đã ngồi, hắn ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm cô ta, chỉ còn một đoạn nữa, phía sau lưng hắn ta chính là vách núi, bên dưới là biển sâu từng cơn sóng vỗ âm thanh có thể chạm đến tai người gần đó.
Bước chân dừng lại, cô ta nhìn hắn khẽ mỉm cười “Anh sợ gì chứ, anh nghĩ em có lá gan giết anh sao? Cho dù lá gan có em cũng không phải loại tuyệt tình như vậy đâu…” Trương Ngưng dừng lại một chút, rồi mới nhìn hắn ta bằng ánh mắt dịu dàng.
“Lần này em sẽ đánh cược một lần nữa, nếu thành công thì anh yêu em, nếu thất bại kiếp sau chúng ta cho dù đói khổ, cho dù điên dại, cho dù là gì đi nữa cũng đừng gặp lại nhau nữa.”
Cây dùng không còn hướng về phía hắn, mà ngược lại cô ta chỉa súng vào đầu của chính mình, nghiên đầu “Tạm biệt A Hùng!” Mi mắt của Trương Ngưng nhắm lại, ngón tay chuyển động.
Cao Hùng lúc này như chết đứng, bởi vì chưa từng nghĩ đến chuyện này cho nên khi nó xảy ra hắn ta liền bất động không biết giải quyết thế nào, chỉ có thể đứng nhìn trong khi từ bên trong hắn ta vẫn đang muốn chạy đến ngăn Trương Ngưng lại.
Giây phút hắn ta liên tục lắc đầu trong hoảng loạn bước chân cũng tự giác mà chạy về phía Trương Ngưng “Dừng lại!!!” Cao Hùng hét lớn về phía trước.
Nhưng cuối cùng cũng không ngăn được một tiếng “Đoànggg!!!” vang lên.
Mộ Triết Viễn cũng không ngờ đến, anh chỉ kịp dùng tay bịch hai tai của Đường Ly lại, ôm cô vào lòng không cho cô nhìn cảnh tượng trước mắt, Lam Tư Anh chạy đến phía Đường Ứng cũng vì thế mà Đường Ứng đã kịp che mắt, cậu đứng dậy mặc kệ cơn đau của vết thương.
Trước tình huống không ngờ đến, viên đạn ghim thẳng vào đầu của Trương Ngưng, hơi thở cũng tắt ngay lập tức, chỉ kịp nở nụ cười nhẹ trên môi, Cao Hùng chạy đến đỡ lấy thân xác không còn chút hơi thở nào của Trương Ngưng.
“Ngưng Nhi! Ngưng Nhi! Tôi sai rồi, tôi sai rồi em mở mắt ra nhìn tôi đi, em muốn thử lòng tôi có đúng không? Tôi xin lỗi có được không? Sau này nhất định nghe theo em mà.” Cao Hùng vừa ôm vừa lẩm bẩm nhử kẻ điên dưới nền đất lạnh lẽo.
Lần này có thể tính là Trương Ngưng thắng rồi, thành công khiến Cao Hùng thừa nhận mình có lỗi, có thể vui vẻ rời khỏi thế giới này rồi, nhưng còn hắn ta cả đời này không thể nhìn thấy được một Trương Ngưng lành lặn đứng trước mặt hắn ta nữa rồi.
Đường Ly run lên ở trong lòng anh, Lương Ngôn cúi mặt nhìn cô được anh bao bọc, thì anh ta cũng chợt nhận ra, Mộ Triết Viễn chưa từng hết yêu mà nhường cô cho anh, cũng nhận ra Đường Ly cho dù nói hận nhưng vị trí trong lòng dành cho Mộ Triết Viễn chưa từng thay đổi.
Khoé môi Lương Ngôn nở nụ cười nhạt, chỉ là anh ta đến sau anh một chút, lại bỏ lỡ người anh ta yêu cả đời, anh ta lương thiện ăn nói cũng chuẩn mực lịch sự, con người của Lương Ngôn đẹp như cái tên của anh, nhưng anh ta đã rất nhiều lần vì coi mà đánh người.
Bàn tay của Lương Ngôn từ lâu đã không còn sạch nữa rồi chỉ là ở trước mặt cô anh ta không thể hiện ra mà thôi. Mọi chuyện đã xem như kết thúc rồi Trương Ngưng chết không còn ai có thể xen vào chuyện tình cảm của anh và cô.
Bây giờ Đường Ly còn mang thai đã tính là một gia đình nhỏ rồi.
Hạ Bắc Sâm và Lục Phong Vân chán nản hai người họ chạy đến đây trong màng đêm chỉ bây giờ đã rạng sáng rồi, mắt trời cũng đang lên, tựa như sau mọi chuyện đã qua thì cũng đã đến lúc bắt đầu một ngày mới rồi.
Suy nghĩ còn chưa hết, chưa kịp vui vẻ thì Cao Hùng đã bật cười như kẻ điên dại giọng cười như kẻ mất trí ôm lấy thể xác của Trương Ngưng, hắn ta bật cười đến khiến Lam Tư Anh rùng mình, nụ cười vừa hoản loạn vừa điên dại, lại cứ như khóc than.
Mọi người đứng về một phía, nhìn về phía Cao Hùng cách vách đá ở đó rất gần, Trương Ngưng giải thoát rồi nhiều năm như vậy bị chính người mình yêu mang ra làm con mồi khổ sở biết bao nhiêu.
Chu Yến Tây đỡ lấy thuộc hạ bị thương nặng nhất đi về phía xe cứu thương của bọn họ, mọi chuyện kết thúc dễ dàng hơn anh ta nghĩ, anh ta còn tưởng sẽ phải là một trận sống chết mãnh liệt cơ không ngờ cái kết lại thành thế này.
Bước chân của Chu Yến Tây sửng lại khi nghe Mộ Triết Viễn quát “Lùi lại.” Cậu ta quay đầu lại nhìn.
Cao Hùng đứng dậy, hắn ta gương mặt khó coi xấu xí, Mộ Triết Viễn vẫn chắn trước mặt bảo vệ Đường Ly, anh nhìn thấy hắn lấy trong túi ra cái gì không rõ, ngược lại Lương Ngôn lại rất rõ thứ đó là thứ gì.
“Haha! Bọn mày nghĩ mọi thứ kết thúc rồi sao? Cô ấy chết rồi thì có thể giải quyết được gì sao? Cô ấy đi rồi vậy tôi sẽ mang tất cả các người đi cùng cô ấy, như vậy cô ấy sẽ không càm thấy cô đơn nữa.” Cao Hùng vạch áo ra, trên tay anh ta chính là điều kiển boom, trên người anh ta dán đầy boom chính là đã tính trước khi đến rồi.
Nếu không có đường lui anh ta sẽ mang tất cả theo cùng.