Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Điện thoại đổ chuông vài lần nhưng không ai trả lời, ngay khi cô nghĩ anh đang trong tiết dạy định cúp máy thì đối phương như có tâm linh tương thông bắt máy.
Giang Phán rút lại ngón tay đang đặt trên màn hình, đưa điện thoại về bên tai, dịu dàng nói: "Cảm ơn anh vì chuyện ban nãy."
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh thông báo đến trạm, tiếng người qua lại lẫn lộn, sau một trận tiếng bước chân vang lên, âm thanh hơi trầm của người đàn ông cuối cũng cũng truyền đến: "Bảo vệ bản thân cho tốt."
Giang Phán liếm môi, hỏi dè chừng: "Giờ anh đang ở đâu vậy? Có phải anh đang đi công tác không?"
Anh không trả lời ngay, hai bên đầu dây yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở đan xen của hai người.
Một lát sau, hình như người đàn ông phía đối diện khẽ thở dài, lúc mở miệng giọng nói thong thả mà trầm thấp, âm cuối mềm nhẹ kéo dài: "Tôi đã chờ em gọi từ rất lâu rồi."
Giang Phán gần như ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, hàng mi run rẩy, từ từ thở ra một hơi, "Vậy từ giờ trở đi ngày nào ngày em cũng sẽ gọi điện thoại cho anh, được không?"
Anh lại im lặng một lúc, mới thấp giọng ừ một tiếng.
Lúc đang ăn trưa, An Tinh Nguyệt báo cáo cho Giang Phán nghe quá trình xử lý vụ việc: Sau khi Weibo chính thức của công ty TNHH Truyền thông Tinh Thước – công ty chủ quản của Giang Phán đăng thông báo của luật sư và các chứng cứ liên quan, tình hình trên mạng bắt đầu có lợi cho Giang Phán.
Trong chuyện này cũng có công lao của Lâm Huyên, Lục Tây Duật và vài nghệ sĩ nổi tiếng cùng công ty với Giang Phán đã đứng ra bày tỏ tin tưởng và ủng hộ Giang Phán đầu tiên sau khi Truyền thông Tinh Thước lên tiếng.
Giang Phán không quá bất ngờ với động thái của hai người Lâm Huyên và Lục Tây Duật nhưng lại nghi ngờ với những người lên tiếng còn lại, trước đây có lẽ cô chưa từng gặp những người này, giao tình với bọn họ chắc chỉ giới hạn ở mức cùng một công ty thôi mà nhỉ?
Chưa kịp suy nghĩ, cô gái nhỏ ngồi đối diện bàn ăn bỗng nhiên nhảy dựng lên chửi một câu "Đậu xanh rau má cái thằng cha già thối tha này."
Giang Phán cầm điện thoại lên mở Weibo, phát hiện sự việc lại bị đảo chiều, một đương sự "giường chiếu" khác —— người đứng đầu giới bất động sản chủ tịch Thẩm Phú Cường thừa nhận ông ta và Giang Phán có mối quan hệ ngoài luồng? Còn công khai xin lỗi vợ mình?
Cô nhíu mày, mở ảnh giường chiếu ra xem, nheo nheo đôi mắt.
Cô cảm thấy hình như trước đây đã từng gặp ông già cặn bã mặt đầy nếp nhăn, đầu hói còn có mấy sợi tóc bạc dính lại trên đỉnh đầu trụi lủi vừa nhìn đã muốn mửa này ở đâu rồi......
Khóe mắt Giang Phán vô tình liếc thấy cổ tay mình thì sững người, sau lưng bỗng toát một lớp mồ hôi lạnh.
Cô mím môi, chút u ám nơi đáy mắt càng thêm mãnh liệt.
Giang Phán đọc bài viết của tên già cặn bã này thật cẩn thận, có lẽ là tìm người chuyên nghiệp viết giùm nên bài viết đầy tình ý chân thành, xuyên suốt bài đều nói ông ta bị cô trẻ tuổi xinh đẹp dụ dỗ, nhất thời hồ đồ nên phạm sai lầm.
Giang Phán cười khẩy, vừa định tắt điện thoại thì một tin nhắn gửi tới.
Lúc cô mở tin nhắn xem không chú ý người gửi là ai, tin nhắn do ông già cặn bã gửi, ngắn gọn súc tích, là địa chỉ của một câu lạc bộ xa hoa và thời gian:【13 giờ, câu lạc bộ Thu Diệp, phòng 201.】
Giang Phán nhìn đồng hồ, 12 giờ 15 phút, bây giờ đi cũng vừa kịp.
Ông già cặn bã này canh thời gian chuẩn thật, cho rằng cô ngốc sao? Thấy bẫy trước mắt còn muốn nhảy vào?
An Tinh Nguyệt đọc xong bài viết thì thấy Giang Phán đang ngẩn người, cô tức giận bất bình nói: "Chị Phán, chị ổn chứ? Đừng lo, lão già thúi này chắc chắn cũng muốn bôi nhọ chị, chúng ta lại khởi tố lão là được! Cho lão ngồi tù, cho lão rục xương trong tù luôn!"
Sau khi suy nghĩ, An Tinh Nguyệt lại bồi thêm một câu: "Nếu không được nữa, em gọi ba tới đánh gãy chân chó của lão!"
Giang Phán nhướng mày, có chút buồn cười: "Ba em? Ba em luyện quyền anh hay luyện võ thuật? Nghe qua rất lợi hại đó nha."
An Tinh Nguyệt ấp úng, gọi hai tiếng chị Phán xong cũng không nói tiếp, chữ xuyên 川 giữa hai chân mày càng nhăn càng sâu, khuôn mặt tràn đầy sự rối rắm.
Giang Phán chịu không được nữa, vẫy tay với cô ấy: "Ngoan, em qua đây."
An Tinh Nguyệt đứng lên, kì kèo từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Phán.
Giang Phán nhân cơ hội xoa xoa tóc của cô gái nhỏ đang xù lông, cười tủm tỉm nói: "Có chuyện gì em cứ nói thẳng với chị. Nếu là chuyện khó nói cũng có thể nói thẳng với chị là được."
An Tinh Nguyệt cắn chặt răng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm cất giọng: "Thật ra, chị Phán, em là phú nhị đại!"
Giang Phán: "......"
Con gái bây giờ nói chuyện thẳng thắn quá, cô nghe có chút không hiểu.
Ngừng một chút, lúc cô đang định mở miệng thì cô gái nhỏ bỗng nhiên chỉ vào điện thoại của cô, chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói: "Câu lạc bộ Thu Diệp là của ba em mở."
......
Trên đường tới câu lạc bộ Thu Diệp, cô gái nhỏ nghiêm túc giải thích tại sao mình lại muốn tới làm trợ lý của cô.
Giang Phán không ngờ đằng sau còn có một chuyện xưa cảm động như vậy, mặc dù tóm lại rất đơn giản chính là —— cô gái nhỏ cảm thấy cô là người đẹp tốt bụng, cho nên háo hức nhận lời.
Con gái bây giờ quá đơn thuần, Giang Phán chỉ trả tiền tàu điện ngầm cho cô ấy một lần, không ngờ cô ấy lại nhớ đến tận bây giờ.
Chính bản thân Giang Phán cũng đã quên mất lúc học đại học mình lại là người thích làm việc thiện như vậy.
Xe taxi dừng lại trước cửa câu lạc bộ Thu Diệp, hai người xuống xe, An Tinh Nguyệt hùng hổ kéo Giang Phán đi vào, bảo vệ nhận ra An Tinh Nguyệt trước nên không ngăn cản.
Đi theo cầu thang xoắn ốc lên tầng hai, Giang Phán nhìn thấy vài người đàn ông vóc dáng vạm vỡ đứng gần phòng bao, ai cũng đeo tai nghe.
An Tinh Nguyệt đi tới phòng điều khiển còn Giang Phán thì chỉnh lại quần áo, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa phòng bao.
Cửa vừa mở ra, người đàn ông trung niên mặt đầy dầu mỡ, vẻ mặt gian xảo lập tức nâng cái bụng toàn thịt thừa đứng dậy, nhìn cô cười gian: "Tiểu Phán Phán, đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ, bây giờ em còn xinh đẹp hơn hồi đó nữa."
Làn da này càng ngày càng mịn màng, còn có đôi mắt hoa đào câu dẫn người ta biết bao, lại thêm dáng người yêu kiều này nữa, là đàn ông ai mà nhịn được cho được!
Trong bụng Giang Phán ói mửa một trận, cô nhăn mày đứng ở cửa không bước vào, mặt không biểu cảm nhìn ông ta.
Nụ cười trên mặt người đàn ông ngày càng sâu, tất cả người đứng bên ngoài phòng bao đều là người của ông ta, ngày hôm nay ông ta có thể nhấm nháp được mỹ vị của món điểm tâm mà mình thèm muốn nhiều năm rồi, ông ta nhấc chân bước tới gần Giang Phán: "Tiểu Phán Phán, em vẫn hờ hững như trước, nếu em chịu theo anh từ sớm thì làm gì có chuyện đang êm đẹp lại bị người ta hãm hại đúng không? Anh chắc chắn đã xử lý gọn gàng chuyện này cho em từ lâu!"
Dưới sự cố gắng của Giang Phán, đồ ăn trong dạ dày dâng lên tới cổ họng cuối cùng cũng hạ xuống một chút, cô bước hai bước qua một bên rồi khẽ cười, nét sắc bén trong mắt chợt lóe rồi biến mất: "Không sao, tự tôi có thể giải quyết chuyện này."
"Tiểu Phán Phán, em đừng mạnh miệng, lúc đó Giang Chí Quốc muốn bán em cho anh đã nói với anh, nhà họ Giang không có chỗ cho các người dung thân, một cô gái nhỏ không quyền không thế như em giải quyết chuyện này như thế nào? Anh nghe nói địa vị của đối phương ở trong giới các em cũng không nhỏ......"
"Như vầy đi, em chỉ cần ngủ với anh một lần, anh lập tức làm sáng tỏ mọi việc giúp em."
"Còn nữa, em muốn tài nguyên gì anh cũng có thể cho em, em xem Giang gia cũng đâu có đối xử tốt với em, không bằng em theo anh đi, muốn cái gì chỉ cần một câu của anh, em thấy thế nào?"
Giang Phán tức giận đến nỗi bật cười, cô nheo mắt, "Lý Viện ngủ với ông, cho nên ông đồng ý phối hợp với cô ta cùng nhau bôi nhọ tôi?"
Ông ta cười khà khà hai tiếng, ánh mắt càng thêm lộ liễu, "Lý Viện là cái thá gì, sao có thể so sánh được với em? Anh làm như vậy đều vì em, nếu em chướng mắt cô ta, vậy thì anh lập tức......"
Đang nói thì ông ta nhào tới vồ lấy Giang Phán.
Giang Phán phản ứng nhanh, thân hình nhanh nhẹn, nhanh chóng thoát được.
Ông ta cũng không tức giận, chặn ở cửa, "Tiểu Phán Phán à, anh cảnh cáo em một lần cuối cùng, tốt nhất em nên ngoan ngoãn theo anh, đừng ép anh bỏ thuốc em."
Ông ta nhìn lướt qua ly rượu vang đỏ có bỏ thuốc trên bàn, gương mặt rất hài lòng, "Bây giờ bên ngoài đều là người của anh, cho dù hôm nay em có gắn cánh vào cũng đừng......"
Chưa kịp nói xong thì cửa đã bị người đạp bung từ bên ngoài, một người đàn ông lực lưỡng vọt vào đạp ông ta té xuống đất, An Tinh Nguyệt đạp một phát làm ông già cặn bã nằm dưới đất kêu la hoảng loạn như heo bị thọc tiết.
"Chị Phán của tôi là tiên nữ không cần cánh cũng bay được, còn ông là con cóc ghẻ chết tiệt, cứ chờ vô tù ngồi đi!"
Ông ta cúi gằm mặt cười hai tiếng, vẻ mặt khinh thường, "Tao sẽ kiện...... tụi bây, tụi bây...... Buông ra...... Tao nhất định...... chỉnh chết......"
An Tinh Nguyệt lại đạp ông ta một phát: "Ông muốn chỉnh chết ai hả?"
Ông ta không biết thân phận của An Tinh Nguyệt, chỉ cho rằng Giang Phán bỏ tiền thuê người, nét căm hận nơi đáy mắt càng thêm dày đặc.
Ông ta đang muốn phun một ngụm nước bọt vào đám kỹ nữ trước mặt, ngoài cửa truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng lười biếng: "Đúng vậy, ông muốn chỉnh chết ai thì nói với tôi, nói không chừng tôi còn có thể cho ông ý kiến."
"Cận...... Cận tổng?"
Thẩm Phú Cường bắt đầu sợ hãi, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, nhưng tốc độ nói chuyện lại trở nên nhanh nhẹn: "Cận tổng, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nếu biết con tiện...... Giang tiểu thư là người phụ nữ của cậu, có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám mơ!"
An Tinh Nguyệt nghe xong lại bước tới hung hăng đạp một nhát, "Chị Phán của tôi không phải là người phụ nữ của ai hết, thằng cha này há mồm là nói bậy, coi chừng tôi may cái miệng thúi của ông!"
Cô cũng không quên bắt chuyện với Giang Phán: "Chị Phán, chị không muốn đá thằng chả vài cái cho hả giận sao?"
Giang Phán chán ghét liếc mắt nhìn Thẩm Phú Cường trên đất một cái, thong thả mở miệng: "Không muốn, chị sợ bẩn giày."
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cận Tịch Dạ, cho rằng anh ta tới đây hẹn hò mỹ nhân đúng lúc đi ngang qua: "Trùng hợp quá, sao Cận thiếu gia lại ở đây?"
Cận Tịch Dạ "ách" một tiếng, cười như không cười nói: "Không trùng hợp, tôi được người khác đặc biệt nhờ vả tới đây bảo vệ an toàn cho cô."
Giang Phán hơi ngẩn ra, cuộn cuộn đầu lưỡi, gật đầu nói: "Vậy thì Cận thiếu gia thật đúng là thần thông quảng đại, biết tôi đang ở đây."
Đang nói chuyện thì An Tinh Nguyệt kéo kéo tay áo cô, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm, dè dặt nói: "Là em, nhưng em thề em chỉ nói cho mỗi anh Mạnh Húc mà thôi!"
Cô ấy hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Cận Tịch Dạ: "Còn tên gia hỏa vướng chân này làm sao xuất hiện em thật sự không biết!"
Giang Phán biết hai người này lại sắp bắt đầu cãi nhau, cầm điện thoại của Thẩm Phú Cường đặt ở sô pha đi ra ngoài.
Mới vừa bước xuống lầu, điện thoại trong túi Giang Phán vang lên, cô lấy ra nhìn, thấy tên người gọi tới không hề có chút bất ngờ.
Bắt máy nghe, "Em không có sao......"
Chu Đình Quân ngắt lời cô, giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm: "Trước khi tôi trở về, viết một bản kiểm điểm năm ngàn chữ."
Giang Phán chớp chớp mắt, hỏi: "Khi nào anh mới về?"
Giọng của anh vẫn đều đều, lạnh nhạt: "Bảy giờ sáng mai máy bay đáp cánh."
Giang Phán một tay quấn tóc rồi che miệng ngáp: "Vậy...... Em có thể hỏi tại sao em phải viết kiểm điểm không?"
Đêm hôm qua làm cô mộng xuân, ngủ cũng không ngon giấc, giờ mà viết kiểm điểm chắc đêm nay khỏi ngủ.
Giọng nói của người đàn ông bên kia lại lạnh thêm ba phần: "Giang Phán, ai cho phép em một mình đi tìm Thẩm Phú Cường?"
Quả nhiên là vì chuyện này, Giang Phán bước ra ngoài vài bước, gió lạnh thổi qua, cô kéo mũ áo khoác thể thao lên, tiện tay bắt một chiếc taxi.
Đóng cửa xe xong, cô hắng giọng nghiêm túc nói: "Vậy có phải anh nên theo đuổi em trước rồi mới kêu em viết kiểm điểm không? Chỉ có bạn trai mới có quyền bắt em viết kiểm điểm thôi."
Một lúc lâu cũng không thấy Chu Đình Quân trả lời.
Khí thế của Giang Phán lập tức giảm đi một chút, cô lầu bầu: "Thật ra em rất dễ theo......"
Cô chưa kịp nói xong thì điện thoại đã vang tên tiếng "Tút tút".
Thế mà anh dám cúp điện thoại của cô.
Cái tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi này.
Không theo đuổi một hai năm thì đừng hòng cô xiêu lòng.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
Chương sau bản raw hơn 8500 chữ, mọi người chúc mình may mắn đi T_T....