Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Mắt hạnh của Giang Phán được bao phủ bởi một tầng sương mỏng, cô cọ cằm vào đầu Chu Đình Quân, tay phải tránh khỏi sự ràng buộc của anh, đồng thời còn kéo cả cánh tay đang nắm lấy quần áo mình.
Cô điều chỉnh lại hơi thở, hạ thấp giọng, còn mang theo chút giọng mũi mềm mại: "Cửa không khóa, anh mau đứng lên đi."
Chu Đình Quân ngẩng mặt hôn lên khóe môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Cậu ta không dám bước vào."
Anh chưa kịp dứt câu, tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng lớn, Dương Lan Tiến có chút sốt ruột, hô lớn: "Giáo sư Chu, thầy ở trong đó ạ? Đàn anh nói dụng cụ thí nghiệm hình như bị trục trặc, số liệu có vấn đề, bảo em tới tới tìm thầy qua đó xem......"
Đang nói chuyện, cậu ta đặt tay lên nắm cửa, lúc vừa định mở ra, bên trong rốt cuộc truyền đến giọng nói trầm thấp của giáo sư Chu: "Tôi biết rồi, sẽ lập tức qua đó xem, cậu đi về trước đi."
Dương Lan Tiến thoáng run sợ, cứ cảm thấy giọng điệu lúc giáo sư Chu nói câu này có chút nghiến răng nghiến lợi, như đang cật lực kiềm chế gì đó.
Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, đúng vậy, những giáo sư khác đều để sinh viên tự mình làm, căn bản không có ai giống như thầy Chu mỗi ngày đều theo bọn họ làm đến nửa đêm, dần dà, trong lòng thầy ấy khó tránh khỏi sẽ có chút mất hứng.
Nghĩ như vậy, Dương Lan Tiến lập tức lớn tiếng trả lời: "Được ạ, làm phiền thầy Chu. Thầy ơi, thầy vất vả rồi."
Đèn trong phòng được bật lên, cơn khô nóng trong cơ thể Giang Phán cuối cùng cũng bị dập tắt, nghe thấy lời của Dương Lan Tiến khiến cô không nhịn được bật cười: "Thầy Chu, vất vả rồi."
Người đàn ông đưa lưng về phía cô đang chỉnh lại nút áo và cà vạt, đối diện với tấm lưng rộng lớn vững chắc, Giang Phán có thể cảm nhận được áp lực không khí xung quanh anh có chút thấp.
Cô thật sự không nhịn được muốn bật cười, giáo sư Chu ngày thường thoạt nhìn thanh tâm quả dục hóa ra cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Độ cong trên khóe môi Giang Phán càng ngày càng sâu, cô chớp mắt, chưa kịp cất lời thì người đàn ông bất thình lình xoay người lại, mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn cô.
Cô liếm đôi môi có chút khô ráo, mắt hạnh vô tội nhìn anh chằm chằm: "Thầy Chu, nếu thầy lại không đi, lập tức sẽ có người đến đây tìm thầy đấy."
Chu Đình Quân đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Phán, vươn tay cài cúc áo lại cho cô, ngón tay đang định đi xuống chạm vào nút quần jean kim loại của cô.
Giang Phán nghiêng người né tránh, hai má vẫn còn nóng bừng, xua tay: "...... Em tự làm được."
Chu Đình Quân híp mắt, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, anh hơi nhấp môi, vài giây sau thì đứng dậy.
Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, gần 9 giờ, dừng một chút, anh cúi đầu nhìn về phía Giang Phán: "Gọi điện thoại cho Mạnh Húc, bảo anh ta tới đây đón em."
Giang Phán a một tiếng, phồng má, vô cùng đáng thương nhìn anh: "Anh còn ở lại bao lâu nữa? Em chờ anh rồi mình cùng nhau về nhà nha."
Chu Đình Quân thấp giọng tặc lưỡi, có chút bực bội, im lặng vài giây mới trả lời: "Được. Anh sẽ cố gắng hoàn thành càng nhanh càng tốt."
Giang Phán gật đầu, sau khi nhìn theo bóng người đàn ông rời khỏi văn phòng, cô đứng lên đi đến trước bàn làm việc của anh, mở ngăn kéo mà cô đã mở lần trước.
Cô rút quyển bài tập hóa đã cũ từ trong hộc, mở ra, quả nhiên trên trang bìa viết tên của mình.
Lúc đó cô bị buộc thôi học, tất cả đồ đạc đều bỏ lại trường, sau khi cô đi, chủ nhiệm lớp chỉ nói với cô đã có người lấy, cô vốn tưởng đã bị người thu mua ve chai lấy, hóa ra anh đã cất đi.
Giang Phán cong môi, đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi lướt qua trang bìa.
Lúc Chu Đình Quân trở lại văn phòng đã gần 11 giờ, mặc dù đã muộn nhưng so với bình thường thì hôm nay vẫn còn sớm.
Vừa mở cửa phòng làm việc, anh phát hiện Giang Phán đang ngủ say trên ghế sô pha, trong tay còn cầm một quyển bài tập che mặt lại.
Anh nhẹ nhàng khép cửa đi qua, đứng bên cạnh sô pha từ trên nhìn xuống ngắm cô, nhìn vài phút mà cô vẫn không chút động tĩnh.
Chu Đình Quân vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, thong thả rút quyển tập trong tay cô ra, để lộ gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia.
Cô ngủ rất say, hô hấp nhẹ nhàng ổn định, dưới ánh đèn có thể nhìn rõ được chút lông tơ nho nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn, mềm mại.
Chu Đình Quân đưa tay chạm nhẹ vào phía dưới hốc mắt cô, da thịt phía dưới lòng bàn tay mang lại xúc cảm mềm mại ấm áp.
Vừa rồi anh chưa kịp nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện phía dưới mí mắt của cô gái có thêm một vòng màu đen, được làn da trắng như tuyết tôn lên vô cùng rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ này xem ra hai tuần đóng phim vừa qua đã chịu không ít khổ cực.
Anh cúi người chống một tay lên lưng ghế sô pha, môi mỏng chậm rãi dừng lại trên đôi mắt của cô gái bên dưới.
Dừng lại vài giây, lúc đang định đi xuống tìm kiếm môi cô, cô bỗng thấp giọng ưm một tiếng sau đó thoáng chốc mở mắt, mắt hạnh cong cong tựa trăng non.
Chu Đình Quân sửng sốt trong chốc lát, hơi nhấc người lên, dùng đôi mắt đen không chớp nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, lông mi Giang Phán run rẩy, bên môi hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
Thật ra sau khi anh bước vào cô đã tỉnh, mục đích giả vờ ngủ chính là muốn xem người đàn ông này có thể nhân lúc cô ngủ làm gì đó hay không.
Kết quả, công sức dày công tu dưỡng của một diễn viên chuyên nghiệp không hề bất ngờ đã mê hoặc đối phương, sau đó người đàn ông này thật đúng là làm chút gì đó với cô.
Giang Phán lười biếng giơ tay nắm lấy cà vạt nhẹ nhàng kéo người anh xuống, khẽ hôn một chút lên môi anh, dịu dàng nói: "Giáo sư Chu, thầy không thể thừa dịp em ngủ mà ăn đậu hủ của em được. Như vậy thật bất công......"
Đôi mắt Chu Đình Quân híp lại, đầu gối anh đang đặt giữa hai chân cô, nhân lúc cô đang mãi nói chuyện, đầu lưỡi không mất chút công sức nào tấn công đi vào, quấn lấy lưỡi cô mút vào liếm cắn.
Anh hôn như mưa rền gió dữ khiến Giang Phán không kịp chuẩn bị, những lời chưa kịp nói ra toàn bộ nuốt ngược vào bụng, cô vươn hai tay ôm lấy cổ anh, từ từ đáp lại nụ hôn.
Hôn được một lúc Chu Đình Quân mới rời khỏi môi cô dừng ở trên trán, lát sau, anh khàn giọng nói: "Về nhà thôi."
Giang Phán ổn định lại hơi thở, trái tim vẫn đang đập liên hồi, cô lại hít thở sâu mới hỏi: "Ngày mai anh có rảnh không? Tối mai em phải ngồi tàu cao tốc quay lại thành phố N rồi."
Chu Đình Quân lại nhịn không được chạm vào môi cô, "Buổi chiều anh rảnh. Em muốn đi đâu chơi?"
Giang Phán chọc chọc ngón tay vào mặt anh, hừ một tiếng: "Được, đúng lúc em cũng có chút chuyện phải làm vào sáng mai."
Cô ghé vào tai anh nhả khí, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, âm thanh mềm mại lại ấm áp: "Chúng ta vẫn chưa có buổi hẹn hò chính thức nào, ngày mai chúng ta hẹn hò đi."
Chu Đình Quân giơ tay xoa xoa đầu cô, chút ánh sáng nhu hòa nơi đáy mắt bỗng tràn ngập: "Được."
Sáng hôm sau, Giang Phán ngủ đã giấc mới chịu rời giường ăn chút trái cây, sau đó đến công ty.
Lại nói tiếp, từ sau khi cô ký hợp đồng với Mạnh Húc vào một năm trước cơ bản rất ít khi tới công ty, cho đến nay, trong ấn tượng của cô cũng chỉ có lần trước Mạnh Húc đưa cô tới gặp An Tinh Nguyệt là hai người bọn họ cùng nhau đến đây.
Cô đi đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, đang định gõ cửa, bên trong liền truyền đến âm thanh quen thuộc: "Mời vào."
Giang Phán ngẩng đầu nhìn camera giám sát gắn trên cửa, cong môi đẩy cửa bước vào.
Cô không nhanh không chậm đi đến trước bàn làm việc của Mạnh Húc, ánh mắt dừng lại ở bảng tên trên bàn hai giây rồi lại nhanh chóng dời đi, cô mím môi, mặt không biểu cảm nhìn anh.
Mạnh Húc bình tĩnh đối diện với ánh mắt của cô, không hề chột dạ, anh chỉ vào chiếc ghế sô pha phía trước, "Ngồi đi."
Đầu lưỡi Giang Phán cọ cọ vào răng, đôi mắt chớp chớp, kéo ghế ra ngồi xuống, khóe môi cong lên, ánh sáng nơi đáy mắt lại sắc bén: "Mạnh tổng, đã lâu không gặp anh có nhớ tôi không?"
Mạnh Húc nhìn cô chốc lát, thở dài một hơi rồi giải thích: "Bà cô nhỏ của tôi ơi, anh cũng không phải cố ý muốn giấu em mà, em hỏi gì anh cũng nói cho em hết, chuyện của em và cấp trên anh sẽ không can dự. Với lại từ đầu tới cuối anh cũng chưa biết rõ chuyện giữa hai người là như thế nào, cho nên em đừng làm bậy hủy hợp đồng, cho dù anh có chịu thì cấp trên cũng sẽ không đồng ý đâu."
Giang Phán rũ mi, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, gõ một lát mới mở miệng hỏi: "Cho nên anh ấy vẫn chưa biết là em đã biết?"
Mạnh Húc nhăn mày, vẻ mặt bi thương, rầu rĩ không vui gật đầu: "Em không tìm ngài ấy tính sổ đã chạy tới tìm anh trước?"
Giang Phán tà ác liếc anh ấy một cái: "Mạnh tổng, ngài đừng có mà giả vờ, hai ta đã quen biết một năm."
Mạnh Húc lập tức khôi phục gương mặt không biểu cảm, lại thở dài lần nữa: "Bà cô nhỏ của tôi ơi, anh còn phải làm việc, em được nghỉ một ngày chẳng lẽ lại muốn ngây ngốc ngồi đây canh chừng anh ư?"
Giang Phán phồng má, chậm rãi thở ra một hơi: "Em đói bụng, mời em ăn trưa em sẽ tha thứ cho anh."
Mạnh Húc: "......"
Hoá ra là tới đây ăn ké?
Dùng xong bữa trưa, Giang Phán chạy tới đại học B tìm Chu Đình Quân, lúc gần đến tòa nhà văn phòng khoa Hóa, khóe mắt liền nhìn thấy Chu Đình Quân bị mấy sinh viên nữ vây quanh, các nữ sinh đều không cao cho nên dáng người cao gầy mảnh khảnh của người đàn ông vô cùng bắt mắt.
Anh đang cúi đầu, tầm mắt không biết dừng lại ở đâu, các sinh viên nữ bên cạnh ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, trong mắt phát ra ánh sáng.
Giang Phán mơ hồ cảm thấy trên trán của những sinh viên đó còn tỏa ra những trái tim màu hồng phấn, cô bực bội kéo khẩu trang, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn không tháo xuống.
Cô nghiến răng đi về phía trước vài bước, hắng giọng, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn qua, giọng nói ngọt ngào mềm mại đến phát ngấy: "Chồng ơi, darling, cục cưng, em tới đón anh đi ăn đây."
Vừa dứt lời, không chỉ có mặt Giang Phán biến sắc cùng với dạ dày trống không cuộn lên, những cô gái bên cạnh đều Chu Đình Quân ngẩn người, động tác cứng đờ nghiêng đầu qua nhìn cô.
Sau khi nhìn cô xong vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhìn Chu Đình Quân chằm chằm, hy vọng người Giang Phán gọi không phải là nam thần giáo sư Chu trong cảm nhận của bọn họ.
Nhưng mà, không như mong muốn, các cô đành phải trơ mắt nhìn giáo sư Chu duỗi đôi chân dài, ba bước nhập thành hai bước đi đến trước mặt cô gái quấn mình như người Ả Rập kia, sau đó véo cằm cô ấy.
Sau vài tiếng than khóc như nức nở vang lên, Giang Phán khó khăn quay lại nhìn, mấy cô gái nhỏ đã chạy mất dép.
Ngón tay Chu Đình Quân dùng sức, lần thứ hai xoay mặt cô lại đối diện với mình, những cảm xúc không biết tên trong đôi mắt đen nhánh cuộn lên.
Ánh mắt anh hơi mờ mịt, yết hầu lăn lăn, giọng nói khàn khàn: "Gọi lại lần nữa."
Giang Phán hơi sửng sốt, cô gỡ khẩu trang ra, đôi mắt trong veo thoáng chốc hiện lên vẻ mờ mịt: "Gọi gì ạ?"
Cô chớp mắt, đối diện với tầm mắt của anh, trong lòng lộp bộp một cái, nhạy bén ngửi được tín hiệu nguy hiểm, cô dè dặt liếm môi: "Anh ăn trưa chưa? Chuyện là...... Em mua vé xem phim lúc hai giờ."
Đôi môi được cô liếm qua càng thêm óng ánh mọng nước, hai má hơi đỏ, đôi mắt mơ màng, đuôi mắt khẽ nhếch.
Giống như yêu tinh chuẩn bị ăn thịt, xé xương, uống máu người.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ