Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giáo sư Chu không phải giáo viên triết học, cũng sẽ không phân tích biện chứng, anh chỉ biết dùng kết quả thực tiễn nói cho Giang Phán biết câu trả lời.
Không khí những đêm cuối hè không ngừng di chuyển, gió từ khe hở cửa sổ lùa vào phòng nhẹ nhàng lay động rèm cửa màu trắng nhạt, ánh trăng trong vắt chiếu vào hai người đang ôm nhau.
Cả người Giang Phán mê man, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch và cả tiếng thở dốc dồn dập của người đàn ông, tay anh nóng như thiêu đốt, động tác dịu dàng tinh tế.
Thời gian dường như vĩnh viễn không bao giờ trôi qua, sẽ mãi ngưng đọng tại giây phút này.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông kêu lên một tiếng, bế cô lên ôm vào lòng, anh lấy khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán cô, lúc tay anh định đi xuống lau bên dưới thì bị Giang Phán ngăn lại.
Chu Đình Quân hôn lòng bàn tay cô một cái, âm thanh hơi khàn mang theo chút âm sắc vui vẻ: "Ngoan, anh giúp em."
Cổ họng Giang Phán khô khốc, môi mấp máy, chỉ nhẹ giọng phun ra một chữ: "...... A."
Bây giờ cô không dám tin tưởng anh một chút nào, quả nhiên cấm dục thời gian dài thì ngay cả giáo sư Chu cũng có thể biến thành Chu cầm thú.
Dù cho bây giờ đối phương có sắc đẹp vô cùng mê người, cô cũng không muốn cùng anh làm loại chuyện này nữa.
Giang Phán lê đôi chân bủn rủn muốn đi vào phòng tắm tắm rửa, mới vừa di chuyển thì mắt cá chân bỗng dưng bị người nắm lấy, cô vùng vẫy, giơ chân còn lại lên định đá anh.
Ánh mắt anh nhìn theo bắp chân cô hướng lên trên, nhìn thoáng qua chỗ hơi sưng, vô cùng tiếc nuối thu hồi tầm mắt.
Giang Phán ỉu xìu trừng mắt nhìn anh: "Anh buông em ra......"
Chu Đình Quân buông mắt cá chân cô ra, xuống giường rồi ôm cô vào phòng tắm.
Giang Phán quấn khăn tắm lười biếng ngồi trên bệ, hai tay chống ở hai bên đầu gối, nhìn người đàn ông kiên nhẫn điều chỉnh nhiệt độ vòi hoa sen.
Một giọt nước lăn dài trên mái tóc đen nhánh chảy dọc xuống theo sườn mặt sắc sảo của anh, lại từ cánh tay rắn chắc chậm rãi chảy xuống, làm tôn lên làn da gợi cảm mê người của anh.
Trong lòng Giang Phán mặc niệm vài câu "A di đà phật", cúi đầu nhìn những vết đỏ bị tàn phá không ra gì trước ngực, bắt đầu cảm thấy bản thân thật may mắn bây giờ mình đang quay phim cổ trang, mỗi ngày đều mặc kín không một kẽ hở.
Mặc dù chỉ mới mười mấy tiếng trước cô còn than phiền rằng mùa hè quay loại phim này quả thật mệt muốn chết.
Cô đang nghĩ ngợi lung tung, khóe mắt nhìn thấy Chu Đình Quân xả nước vào bồn tắm, chuông cảnh báo trong đầu cô lập tức vang lên, cô ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nhấn mạnh: "Em tắm một chút rồi về."
Loại chuyện tắm uyên ương này để sau rồi nói.
Chu Đình Quân cảm thấy có chút buồn cười, anh cong môi nhìn cô, đôi mắt đen trong veo, khôi phục bộ dáng chính nhân quân tử: "Anh sẽ không chạm vào em."
Rõ ràng kết cấu căn hộ như nhau nhưng Giang Phán cứ luôn cảm thấy diện tích phòng tắm nhà anh lớn hơn nhà cô, cứ nhìn thể tích bồn tắm này thì biết, dư sức chứa hai người bọn họ.
Cả người Giang Phán gần như nằm xuống, đầu chôn trong ngực anh, anh cầm bông tắm vò cho ra bọt rồi nhẹ nhàng xoa lên người cô.
Lúc bông tắm xoa đến trước ngực và chỗ bắp đùi, Giang Phán không khỏi thấp giọng kêu đau, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi mắng "Cầm thú".
Chu Đình Quân tắm rửa cho cô sạch sẽ từ đầu đến chân, lấy khăn tắm lau khô, đưa cho cô áo sơ mi và quần đùi của mình, lại thả cô lên bàn: "Anh đi dọn giường thay chăn."
Giang Phán ngoan ngoãn gật đầu, chờ anh đi vào phòng ngủ, cô nhanh chóng chuồn ra phòng khách, xách túi rồi dè dặt bước ra cửa.
Tay chân cô nhẹ nhàng mở cửa, tới giày cũng chưa kịp thay, mang dép lê của anh đi xuống lầu.
Trở về giường của mình, Giang Phán lại có chút không cam lòng, cảm thấy rõ ràng mình có thể đá anh ra sô pha ngủ.
Nhưng hôm nay thật sự quá mệt, chưa đến hai phút cô liền mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trên tủ đầu giường, đèn thông báo nhắc nhở có tin nhắn nhấp nháy không ngừng.
Sáng hôm sau, Giang Phán bị tiếng chuông báo thức trong điện thoại đánh thức, cả người đau nhức, cô nhíu mi, trở mình một cái mặc kệ điện thoại.
Hiện tại cả người cô vẫn yết ớt không có sức, như thể bị một chiếc xe cán qua, sắp rã ra.
Cuối cùng đồng hồ báo thức cũng tự tắt, năm phút sau nó lại bắt đầu reng.
Giang Phán đã hoàn toàn tỉnh ngủ, đành cam chịu ngồi dậy, đưa tay lấy điện thoại đưa tới trước mặt tắt đồng hồ báo thức.
Cô mở thông báo tin nhắn WeChat, phát hiện đêm qua sau khi cô trốn đi, Chu Đình Quân còn gửi tin nhắn cho mình.
[Ngủ ngon.]
Có thể do cô không trả lời, năm phút sau, không biết anh hỏi xin biểu cảm đau buồn từ ai rồi gửi qua cho cô.
Giáo sư Chu bình thường nói chuyện với cô sẽ không bao giờ gửi những biểu tượng cảm xúc dễ thương như vậy.
Giang Phán nở nụ cười, chọn một biểu cảm xấu xí gửi đi.
Ăn cơm trưa xong, cô ngồi xe quay trở về đoàn phim.
Sau khi bộ phim của cô và Lục Tây Duật được phát sóng vào ngày hôm qua, hôm nay bên ngoài phim trường tụ tập một số lượng lớn fan của Giang Phán, trong tay còn giơ hình ảnh trong phim của cô và Lục Tây Duật.
Trước đây lúc thỉnh thoảng gặp một vài fan, Giang Phán còn có thể trò chuyện với họ, bây giờ cô phải che mình kín mít, cộng với sự che chắn của nhân viên công tác mới có thể lẻn vào trường quay.
Vẫn chưa tới cảnh quay của mình nên Giang Phán nằm trên ghế lướt Weibo, không vào hot search mà chỉ tùy tiện xem một vài tin tức thời sự xã hội.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Mạnh Húc gửi tới một bức ảnh.
Giang Phán mở ra xem.
Một chương trình tạp kỹ nổi tiếng ở thành phố N mời cô tham gia ghi hình kỳ tiếp theo, đương nhiên không chỉ mời một mình cô, trong danh sách còn có Hứa Ôn, Chúc Minh Hoằng và Tạ Giai Ninh.
Có lẽ lịch trình của Lục Tây Duật đã kín chỗ nên không tham gia tuyên truyền phim «Gửi người tôi yêu».
Giang Phán là nữ chính lẽ ra nên tham dự, sau đó nghĩ đến người đàn ông keo kiệt nhà mình, cô im lặng một lúc mới trả lời Mạnh Húc: [Anh quyết định đi, anh bảo em đi thì em đi.]
Mạnh Húc quen biết Giang Phán lâu như vậy nên đương nhiên biết Giang Phán có ý gì, anh trả lời trong vài giây: [Đã hỏi cấp trên, ngài ấy vẫn chưa nói gì.]
Giang Phán ngây người nghĩ, hiện tại anh không nói gì, đến lúc đó không chừng lại giày vò cô nữa thì sao.
Nhưng nói cho cùng đây là lần đầu tiên cô đảm nhiệm vai nữ chính, thành tích cũng rất tốt, chỉ trong một đêm ngắn ngủi số lượng fan trên Weibo đã tăng hơn một triệu, cho nên cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Giang Phán vừa định mở Weibo ra nhìn một cái, nhân viên bên kia bắt đầu thúc giục cô trang điểm thay quần áo.
Hôm nay cô phát hiện, nữ diễn viên diễn cùng mình trước kia luôn tỏ thái độ mỉa mai châm chọc, thế mà giờ lại trở nên ấm áp thân thiết hẳn, thậm chí còn có ý tâng bốc nịnh hót.
Giang Phán im lặng không lên tiếng, coi như bản thân nghe không hiểu ý tứ bên trong lời nói của người này.
Quay đến bảy tám giờ tối, Giang Phán cuối cùng cũng được giải phóng, cô nói với đạo diễn chuyện ghi hình show tạp kỹ rồi ngồi xe quay về khách sạn.
Tháng trước An Tinh Nguyệt nói trong nhà có chuyện tới bây giờ vẫn chưa thấy quay lại, Giang Phán gửi tin nhắn cũng không thấy em ấy trả lời.
Mạnh Húc chưa cho sắp xếp trợ lý cho cô, chỉ tìm một người tài xế mới.
Giang Phán ra khỏi thang máy đi đến trước cửa phòng, cô mở túi xách, mò mẫm một lúc cũng không thấy thẻ phòng đâu, cô mở khóa kéo hết cỡ, cúi đầu tìm một vòng nhưng vẫn không tìm được.
Bình thường cô thói quen bỏ điện thoại và thẻ phòng vào cùng một ngăn túi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là lúc lấy điện thoại không cẩn thận làm rơi.
Giang Phán bực bội tặc lưỡi, định đi xuống quầy lễ tân dưới sảnh xin một chiếc khác.
Cô mới vừa xoay người đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa.
Cô dừng lại rồi quay đầu lại nhìn.
Chu Đình Quân đứng ở cạnh cửa, dựa lưng vào tường, ánh đèn trên đỉnh đầu kéo bóng anh ra thật dài, chiếu thẳng tới dưới chân Giang Phán.
Hai tay anh ôm trước ngực, lười biếng khẽ cười, mắt đen híp lại, không rõ cảm xúc trong đó.
Giang Phán lập tức hiểu ra hẳn là đêm qua lúc nhận điện thoại ở thang máy làm rớt thẻ phòng, sau đó bị người đàn ông này nhặt được.
Khóe môi cô cong lên thành hình vòng cung: "Thật vất vả cho anh chạy quãng đường xa như vậy tới đây đưa thẻ cho em."
"Không vất vả."
Chu Đình Quân nhìn cô vẫy tay, cố tình hạ thấp giọng nói, gằn từng chữ một: "Vả lại anh không phải tới đưa thẻ."
Giang Phán: "......"
Đương nhiên cô biết, chắc chắn anh sẽ không chạy một chuyến đến đây chỉ vì đưa một chiếc thẻ.
Từ khi vào đoàn phim «Truyền thuyết gợn sóng», Giang Phán tự giác nhận thấy kỹ thuật diễn của mình có tiến bộ, cô chớp mắt, ra vẻ mờ mịt: "Ý của anh là...... Em không cần cảm ơn anh nữa?"
Chu Đình Quân nhẹ liếm môi dưới, không trả lời ngay lập tức, vài giây sau, anh nâng bước đi về phía cô, lúc Giang Phán chưa kịp phản ứng đã ôm cô lên.
Anh ôm cô rồi dùng cơ thể đẩy cửa phòng ra, sau khi đóng lại liền trực tiếp đẩy người dựa vào trên cửa.
Chu Đình Quân cúi người hôn lên vành tai Giang Phán, không có ý tốt dùng đầu lưỡi và răng liếm cắn, hơi thở nóng rực dừng lại trên má cô: "Nếu muốn cảm ơn thì vẫn phải là cảm ơn...... bà xã."
Cơ thể Giang Phán nhũn ra, cô hít vào một hơi: "Lẽ nào thầy cô không dạy anh không nhặt của rơi...... A......"
Tay của người đàn ông theo vạt áo đụng phải chỗ nào đó khiến cô vừa đau lại mềm nhũn, hơi thở Giang Phán có chút lộn xộn, cô cắn môi tiếp tục nói: "Không dạy anh phải giúp đỡ mọi người mà không cầu báo đáp sao?"
Chu Đình Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch môi cười như không cười nói: "Thích giúp đỡ mọi người?"
Mắt Giang Phán sáng rực, sâu sắc cảm giác được bản thân có tiềm chất của một nhà tâm lý học, chỉ đơn giản như vậy đã thuyết phục được anh.
Sau đó cô bị người nào đó cưỡng ép phải giúp đỡ mọi người, dũng cảm kiên cường dâng hiến tay mình ra.
Sau khi giúp anh giải quyết xong, Giang Phán nằm trên giường không nhúc nhích, sống không còn gì luyến tiếc một lúc lâu cô mới dùng chân đá đá chiếc laptop mà tên đàn ông thúi mang đến đây thăm bạn gái: "Hôm nay anh đi làm à?"
Chu Đình Quân không nặng không nhẹ "Ừm" một tiếng: "Làm sao vậy?"
Giang Phán chậm rãi thở ra một hơi: "Sao em lại thấy cảm thấy anh không có chút bộ dáng mệt mỏi nào thế?"
Nói xong cô ngáp một cái, đầu chôn trong gối, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Đem tinh lực của anh chia cho em một nửa thì tốt biết mấy, em sắp bị cuộc sống và anh làm cho mệt cong eo đây này."
Vừa dứt lời, Giang Phán bỗng nhiên cảm giác ánh sáng trước mắt bị người chặn lại, cô nghiêng đầu lộ ra một con mắt nhìn sang, người đàn ông kia đang thong thả ung dung cởi ra nút tay áo: "Được thôi."
Giang Phán sửng sốt một chút rồi rút chiếc gối dưới đầu ném vào người anh: "Cút."
Được cái quái gì mà được.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ