Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán ngẩn ra vài giây mới chậm rãi nhận lấy mũ trong tay Lâm Huyên đội lên đầu.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Chu Đình Quân, phát hiện sắc mặt anh rất bình tĩnh, thoạt nhìn không hề kinh ngạc.
Thấy cô nhìn mình, khóe môi Chu Đình Quân khẽ cong, giúp cô sửa lại vành mũ.
Anh cúi người ghé vào tai cô, nhẹ giọng thủ thỉ: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."
Giang Phán vừa muốn khóc vừa muốn cười, biểu cảm trên mặt cực kỳ quái lạ.
Từ lúc có ký ức đến nay, cô hận người mẹ ruột đã vứt bỏ mình bao nhiêu, hận Giang Chí Quốc bao nhiêu, cũng chán ghét cái ngày này bấy nhiêu —— ngày mà cô được sinh ra.
Nhiều năm trôi qua, đã không biết bao lần cô nghĩ tới, nếu mình có thể lựa chọn được sinh ra hay không, cô chắc chắn sẽ chọn không đến với thế giới này.
Ít nhất là trước khi quen biết Chu Đình Quân cô vẫn luôn nghĩ như thế.
May mắn thay, trước ngày hôm nay, hầu hết mọi người trên thế giới này, bao gồm cả cô, đều chỉ coi ngày này như một ngày bình thường.
Không có gì khác biệt.
Cho nên từ trước đến nay cô không hề chờ mong, cũng đã quen xem nó như một ngày bình thường, một ngày không có gì đặc biệt.
Nhưng giờ đây ——
Cô nắm chặt tay Chu Đình Quân, nói nhỏ vào tai anh: "Quân Quân, anh muốn khi nào chúng ta có con?"
Toàn thân Chu Đình Quân cứng đờ, đứng thẳng người, có chút không dám tin, giọng nói dịu dàng trầm khàn như đang kiềm chế: "Em nói cái gì?"
Giang Phán nhìn thấy phản ứng này của anh liền biết, anh vẫn luôn muốn có con, chẳng qua không nói với cô mà thôi.
Thật ra cô vẫn luôn lừa dối chính mình, cô căn bản không phải vì để ý nghề nghiệp mà muốn trốn tránh vấn đề con cái này.
Chỉ là cô sợ hãi, sợ mình không phải là một người mẹ tốt, thậm chí còn sợ tiếp xúc với con nít sẽ không nhịn được nghĩ đến bản thân lúc nhỏ.
Thế nhưng bây giờ cô muốn thử, cô muốn mỗi một ngày trong tương lai anh và bọn nhỏ đều có thể ở bên cạnh mình.
Giang Phán cảm thấy, chắc đó chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Bởi vì hiện tại cô cảm thấy mình đã rất vui vẻ rất hạnh phúc.
Hai người cứ không coi ai ra gì như vậy mà ôm nhau một lúc lâu, mọi người trong tổ tiết mục ăn đủ cẩu lương bèn thúc giục Lâm Huyên cướp thọ tinh trở về.
Lâm Huyên chậc lưỡi: "Giáo sư Chu, anh có thể buông thọ tinh bảo bối của chúng tôi ra được không? Anh không phụ giúp gì, chỉ việc chi tiền mà còn muốn chiếm Phán bảo, anh có thấy mình hơi quá đáng......"
Lúc này Giang Phán mới nhớ tới sự tồn tại của bọn Lâm Huyên, cô cắn môi, nhíu mày đứng thẳng người, lại nhìn cách bày trí trong biệt thự rồi chân thành bày tỏ: "Cảm ơn tất cả mọi người."
Đạo diễn Dương Minh bước lên trước, đưa tay phải ra nhìn Giang Phán: "Khách sáo rồi, tiểu Giang, chúng ta sắp là người một nhà rồi còn nói những lời đó làm gì. Một tháng tới mọi người chung sống cho thật tốt, chăm sóc lẫn nhau."
Chu Đình Quân cúi đầu nhìn tay Dương Minh làm ông sợ tới mức vội vàng chìa tay đến trước mặt anh: "Chu tổng, cảm ơn ngài đã ra sức giúp đỡ cho chương trình của chúng tôi!"
Giang Phán cong môi, cố gắng nín cười.
Tổ tiết mục thuê căn biệt thự rất lớn, có bảy tám phòng ngủ, bọn họ còn đặc biệt dành căn lớn hơn cho Giang Phán, hai người ngủ hoàn toàn không cảm thấy chật chội.
Nhưng đến lúc mọi người ăn bánh kem xong, Chu Đình Quân lại kéo Giang Phán đến khách sạn mà anh đã đặt trước.
Lúc tới khách sạn Giang Phán đã vô cùng buồn ngủ, lúc trên máy bay cô ngủ không được, nên tính ra đã gần 24 giờ không ngủ.
Cô ngáp một cái, ôm lấy eo anh, cọ mặt lên cằm anh: "Quân Quân, anh không thích ở chung với người lạ à?"
Chu Đình Quân cười nhẹ: "Không, anh sợ cách âm không tốt."
Hai mí mắt của Giang Phán đánh nhau ì xèo, cô mơ mơ màng màng gật đầu: "Dạ......"
Chu Đình Quân ngồi xuống giường, ôm cô vào lòng, hôn lên khóe môi cô, tay anh nhẹ nhàng vỗ về sống lưng Giang Phán từng chút một: "Lỡ như em khóc quá lớn bị người khác nghe được anh sẽ ghen."
Giang Phán đã tỉnh táo hơn vài phần: "......"
Anh cũng rất thành thật đấy nhỉ, cuối cùng cũng chịu thừa nhận mình thích ăn giấm bậy bạ.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Giang Phán cảm thấy không đúng, cô ngẩng đầu nhìn Chu Đình Quân: "Tại sao em phải khóc chứ?"
Chưa kịp dứt lời, môi anh liền chuẩn xác ngậm lấy tai cô, bàn tay cũng không chút kiêng dè đi dọc theo sống lưng xuống dưới, thuần thục tìm được điểm mẫn cảm của cô, đè xuống.
Giang Phán thấp giọng "A" một tiếng, sau đó hô hấp trở nên dồn dập, cô hít một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại: "Ý em là chờ em quay xong chương trình và phim mới......"
Tay còn lại của Chu Đình Quân thong thả ung dung cởi bỏ nàng cúc áo trước người cô, anh lật người đè Giang Phán dưới thân, vùi đầu xuống: "Bà xã, chúng ta còn món nợ phải thanh toán trước......"
Giang Phán khó chịu liếm môi, đứt quãng nói: "Cái quái gì......"
Chu Đình Quân ngậm hạt đậu đỏ nhỏ nhắn tinh xảo trong miệng, khẽ cắn: "Nói cho anh biết, em chán ngán cái nhan sắc này rồi phải không?"
Cả người Giang Phán nhũn ra, trong đầu cũng là một mảnh rối loạn, phí sức nửa ngày mới nghĩ đến câu nói chán ngán nhan sắc mà cô thuận miệng nói trong văn phòng kia.
"......"
Có thể để cô hết cơn jet lag (*) rồi tính được không?
(*): Jet lag là hội chứng rối loạn cơ thể khi thay đổi múi giờ một cách nhanh chóng khiến bạn mệt mỏi.
Khi tập thứ ba của «Tình yêu mật ngọt» quay xong, Giang Phán nhận được điện thoại của Mạnh Húc, bộ phim «Kim thiền thoát xác» sẽ khởi động máy vào tuần sau, bảo cô lập tức chuẩn bị bay đến nước M.
Giang Phán sửng sốt vài giây mới nhớ «Kim thiền thoát xác» là tác phẩm mới của một vị đạo diễn quốc tế tiếng tăm lừng lẫy, nhưng không có nghĩa nó sẽ được khởi quay trong năm nay chứ?
Thật ra Mạnh Húc cũng rất bất lực, vị đạo diễn này có tiếng trong ngành là hay hành động không theo lẽ thường, lúc anh nói chuyện với đối phương thì đúng là năm sau mới quay.
Giang Phán nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, trước tiên nói rõ một tiếng với đạo diễn Dương, để ông ấy kịp thời tìm khách mời mới.
«Kim thiền thoát xác» được ấn định quay trong hai tháng, nhưng ai có chút quen biết với đạo diễn đều biết, thời gian sẽ dài hơn hai tháng, tuyệt đối không ít hơn hoặc đúng hai tháng.
Cho nên Giang Phán nghiêm túc tính toán, có thể gần ba tháng cô không được gặp Chu Đình Quân.
Sau khi Giang Phán được đón về nhà họ Giang năm mười lăm tuổi, Giang Đức Phúc đã mời vài giáo viên ngoại ngữ, mỗi người phụ trách dạy một ngôn ngữ cho cô, năng lực học tập của Giang Phán rất mạnh, cuối cùng đều thông thạo những ngôn ngữ đó.
Vì thế, khả năng ngoại ngữ của Giang Phán cũng là điểm sáng để Mạnh Húc và vị đạo diễn nổi danh này bàn chuyện hợp tác.
Kể cả ba chương trình tạp kỹ mà Giang Phán tham gia, trong khi những người khác đều phải mang theo phiên dịch viên, chỉ mình cô có thể thoải mái giao lưu với người bản xứ giống như đang ở nước mình vậy.
Chu Đình Quân tham dự kỳ quay đầu tiên, chuyện khiến Giang Phán không thể tưởng được chính là, trình độ ngoại ngữ của anh dường như còn tốt hơn cả cô.
Ban đầu cô còn có chút không phục, sau đó nghĩ tới anh vứt bỏ cô cùng người kia xuất ngoại du học 5 năm, càng nghĩ càng tức, cuối cùng trước khi anh về nước mấy hôm cô phân phòng ngủ riêng.
Sau đó......
Hình như bây giờ cô hơi hối hận rồi.
Đã liên tục nhiều ngày không nhìn thấy anh.
Lúc «Kim thiền thoát xác» quay được một nửa, Giải thưởng phim truyền hình Kim Ngọc Lan 5 năm một lần mở kênh bình chọn, Giang Phán dựa vào «Truyền thuyết gợn sóng» nhận được ba đề cử: nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên được yêu thích nhất và kỹ thuật diễn xuất sắc nhất.
Số phiếu bầu cả ba đề cử của Giang Phán đều bỏ xa người đứng thứ hai.
Về cơ bản tất cả mọi người đều cảm thấy cô đã nắm chắc giải thưởng.
Bởi vì giải kỹ thuật diễn xuất sắc nhất không phân biệt nam nữ, trước mắt người đứng thứ hai là một sao nam trẻ tuổi đang nổi đình nổi đám trong nước dạo gần đây, xuất thân từ sao nhí đã biểu diễn rất nhiều năm, bởi vậy có rất nhiều anti-fan lan truyền tin tức rằng cô mua phiếu bầu.
Giang Phán cũng không để ý giải thưởng trong nước lắm, cô tập trung quay «Kim thiền thoát xác» chính là muốn mở cánh cửa bước ra thế giới, theo đuổi các giải thưởng quốc tế càng có ý nghĩa hơn.
Cô hiểu rõ, lúc phỏng vấn cũng có rất nhiều minh tinh trong nước ôm ý nghĩ như vậy.
Chẳng qua phần phỏng vấn của bọn họ đều bị bỏ qua.
Giữa tháng 8, cuối cùng «Kim thiền thoát xác» cũng tiến vào giai đoạn kết thúc, sau đó mưa liên tiếp nhiều ngày không ngừng, có thể so với lượng và tần suất của mùa mưa trong nước.
Lúc nào Giang Phán cũng cảm thấy cả người mình ướt sũng, cả quần áo cũng có vẻ nặng hơn ngày thường không ít.
Lúc gọi điện thoại cho anh vào buổi tối, cô than phiền thời tiết bên này với anh: "Quân Quân, thành phố này tệ quá, có cả phiên bản nâng cấp của mùa mưa, ngày nào cũng mưa, mưa đều đặn suốt hai tuần. Bây giờ mỗi ngày ra ngoài em đều thấy ướt."
Cô nói xong, người bên kia quả nhiên không trả lời ngay, Giang Phán nghe thấy tiếng hít thở của đối phương dường như nặng nề hơn.
Vài giây sau, cô nghe được giọng nói gợi cảm lại khàn đặc của người đàn ông theo dòng điện truyền đến: "Ướt ở đâu?"
Những lần hai người triền miên anh đều dùng loại giọng này nói lời âu yếm ở bên tai cô, gương mặt cô không khống chế được đỏ lên: "Anh có thể đứng đắn chút được không, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó."
Anh thấp giọng cười một tiếng, "Anh cũng đang nghiêm túc hỏi em mà, bà xã, chỗ nào......"
Giang Phán đưa tay lên che mặt lại cái "bộp", vội vàng ngắt lời anh: "Anh anh anh...... Anh đừng nói nữa mà, anh nói nữa em cúp điện thoại."
Từ khi bộ phim điện ảnh «Kim thiền thoát xác» đóng máy, thời tiết bắt đầu trong lành, sau đó Giang Phán bị cảm, cô bị thành phố này chọc tức đến bật cười, định ở lại nghỉ ngơi một tuần để dưỡng bệnh, ngắm nhìn phong cảnh rồi trở về.
Dù sao ở đây cũng gần biển, phong cảnh khá đẹp, hơn nữa không có quá nhiều người như trong nước, bầu không khí cả thành phố rất yên tĩnh và thanh bình.
Tối hôm trước Mạnh Húc mới vừa gọi điện thoại báo cho cô biết, lễ trao giải Kim Ngọc Lan được tổ chức vào ngày thứ ba sau khi bộ phim của cô đóng máy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô chắc chắn có thể đoạt được hai giải .
Cô vốn định nhờ Chu Đình Quân đi nhận thưởng giúp mình, nhưng nghĩ đến sau khi tập đầu tiên của «Tình yêu mật ngọt» phát sóng, bỗng nhiên không ít fan xuất hiện khuyên anh mau chóng chia tay, Giang Phán lại không muốn cho anh xuất hiện trước ống kính của giới truyền thông.
Cuối cùng cô vẫn tìm Lâm Huyên giúp mình đi nhận.
Vào đêm trao giải ở trong nước, phía Giang Phán là ban ngày, cô ở khách sạn gọi video với Lâm Huyên, nhờ cô ấy tường thuật trực tiếp quá trình trao giải cho mình.
Lúc chuẩn bị công bố giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Giang Phán nghe được tiếng đập cửa, đeo tai nghe đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, tầm mắt hai người chạm nhau, hai đôi mắt đồng thời sáng lên.
Giang Phán liếm môi, vừa định nhào lên thì chợt nghĩ đến mình đang trong cuộc gọi video với Lâm Huyên, cô dừng một chút: "Huyên Huyên, đồ ăn tới rồi, tớ đi ăn trước đây, lát nữa nói chuyện với cậu sau nhé."
Dứt lời, cô kết thúc cuộc trò chuyện, cong môi nhìn về phía Chu Đình Quân: "Sao anh lại tới đây?"
Chu Đình Quân đi vào, đóng cửa lại, trực tiếp ôm Giang Phán lên: "Nhớ anh không, bà xã?"
Giang Phán vòng tay ôm cổ anh, gật đầu cười nói: "Anh đoán xem?"
Người đàn ông thô bạo ném cô lên giường, anh chạy đến trước cửa sổ kéo màn xuống, âm thanh không gợn sóng mang theo chút mát lạnh: "Anh thấy em không hề nhớ anh một chút nào. Thà ở đây một mình cũng không chịu về nhà."
Kéo màn xong, phòng trong tức khắc trở nên tối om, Giang Phán nhìn thấy anh từng bước một đi tới, cô đang định nói vài câu nhớ nhung chiều ý anh.
Bản thảo trong đầu còn chưa soạn xong thì anh đã đi tới bên cạnh, không nói hai lời liền đẩy váy cô lên, sau đó cởi mảnh vải duy nhất còn sót lại trên người cô ra.
Giang Phán nghĩ đến bệnh cảm của mình vẫn chưa khỏi hẳn, định trở mình trốn đến góc giường, kết quả vừa lật người anh đã đè eo cô lại.
Cô vùi đầu vào chiếc chăn đơn, âm thanh rầu rĩ: "Em vẫn chưa hết cảm, anh muốn bị lây bệnh đấy à?"
Chu Đình Quân không trả lời, anh cởi bỏ dây lưng, cúi người xuống dưới, ngón tay xoa xoa giữa hai chân Giang Phán, lúc chạm được chất lỏng dinh dính, giọng nói càng thêm trầm khàn, như là sóng biển bao bọc lấy cát sỏi: "Đúng là rất ướt."
Giang Phán: "......"
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ