Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Vai diễn nữ sinh viên pháo hôi (*) của Giang Phán trong bộ《Dạ cốt》này suất diễn không nhiều, quay một tuần là xong, ngày nam chính Lục Tây Duật lên sân khấu cũng chính là ngày cô đóng máy.
(*): vai phản diện hoặc nhân vật hy sinh để làm nền cho nhân vật chính.
Cô biết, dựa theo tác phong làm việc trước sau như một của Mạnh Húc, cô vừa quay xong một bộ, bất kể trong bộ phim này cô có nhiều cảnh hay không, thậm chí ngay cả khi mặt cô không được xuất hiện thì Mạnh Húc cũng sẽ để cô nghỉ ngơi một tuần rồi mới nhận kịch bản mới.
Vì vậy cô quyết định sẽ tận dụng một tuần này đến khoa Hóa đại học B dò thám tình địch, hơn nữa lý do cũng đã nghĩ kỹ — lúc quay phim bị phong cảnh vườn trường xinh đẹp của đại học B hấp dẫn nên không nhịn được quay về xem.
Không biết có phải người đàn ông kia cố tình tránh mặt cô hay không, mỗi lần xong việc đến văn phòng tìm anh thì cửa văn phòng làm việc của anh đều khóa, cô gõ cửa nửa ngày cũng không thấy ai trả lời.
Giang Phán đến hai lần đều bị như thế, ăn canh bế môn (*) nhiều lần khiến cô bắt đầu nghi ngờ có phải trong lúc nào đó mình đã vô tình đắc tội người đàn ông lòng dạ hẹp hòi kia hay không.
(*): một cách nói chỉ việc đóng cửa không đón tiếp.
Nhưng cô thật sự thấy tủi thân, cô còn chưa kịp làm gì, ngoại trừ việc hai ba ngày liên tiếp dán tờ giấy trước cửa nhà đốc thúc anh mời người sửa đường ống nước sớm hơn, dù sao trần nhà nhà cô sẽ bị phai màu nếu nước cứ tiếp tục chảy xuống.
Nếu cách làm trực tiếp này không có hiệu quả, Giang Phán quyết định đi đường vòng, đánh chủ ý lên người có quan hệ không rõ với người đàn ông kia – người đại diện Mạnh Húc.
Kết quả, cái tên Mạnh Húc này lại là một người vô cùng kín miệng, dù cho cô có hỏi như thế nào, có phải anh có quan hệ với người kia hay không, giữa hai người có phải có mối quan hệ không thể cho ai biết hay không, luôn bị Mạnh Húc dùng hai chữ "Không thân" vô cùng đơn giản này nhẹ nhàng đáp trả.
Ngày quay cuối cùng của Giang Phán là thứ sáu.
Một giờ chiều, Mạnh Húc lái xe qua đón cô tới phim trường.
Mở cửa ghế phụ ra, Giang Phán cài dây an toàn, nở một nụ cười đơn thuần vô hại với Mạnh Húc: "Xuy Xuy, buổi tối có lịch trình gì không, có rảnh uống hai ly cùng nhau không?"
Mạnh Húc mắt nhìn thẳng phía trước, tới khóe mắt cũng không cho Giang Phán, tận chức tận trách nhắc nhở cô: "Ngày hôm qua em mới vừa đồng ý với đạo diễn sẽ tham gia bữa tiệc của đoàn phim tối nay."
Giang Phán vén vén hai bên tóc mai, mắt hạnh mờ mịt chớp chớp, buông tiếng thở dài: "Anh đừng nói nữa, em bị ông ta gạt thì có. Dõng dạc nói cái gì mà làm tiệc chúc mừng em đóng máy, ông ta tưởng không ai biết bữa tiệc đó được chuẩn bị để tiếp đón Lục Tây Duật sao?"
Mạnh Húc mỉm cười, anh cố gắng kiềm chế gương mặt sắp bật cười của mình, bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua lúc đạo diễn khen anh thấy em rất vui vẻ mà."
Giang Phán khẽ hừ nhẹ: "Phải không? Đó là do em không ngờ tài văn chương của đạo diễn lại tốt đến vậy, khen em nửa ngày mà không lặp lại câu nào."
Mạnh Húc dừng lại, thấp giọng bồi thêm một câu: "Văn chương không hay làm sao dùng quy tắc ngầm với các nữ diễn viên xinh đẹp trẻ tuổi?"
Giang Phán nghe vậy trong mắt hiện lên một vệt sáng âm u, cô híp mắt không nói gì.
Lúc gần tới phim trường, Giang Phán cuối cùng cũng nhớ ra việc cần hỏi Mạnh Húc: "Xuy Xuy ơi Xuy Xuy à, anh thật sự không thể cho em số điện thoại của giáo sư Chu sao? Số WeChat cũng được mà!"
Khóe miệng Mạnh Húc giật giật: "...... Không phải anh ấy ở ngay lầu trên nhà em à? Tự mình đi hỏi đi, chưa kể tiết lộ chuyện riêng tư của người khác mà không có sự đồng ý của họ là phạm pháp."
Giang Phán ghét bỏ nhìn Mạnh Húc, cô biết ngay mà, người đàn ông không hề có chút kinh nghiệm yêu đương nào quả thật rất đáng sợ.
Cô liếm liếm khóe môi, ẩn ý sâu xa giải thích: "Buổi tối mà một cô gái như em chạy sang nhà một người đàn ông coi sao được? Lỡ như anh ấy cảm thấy em có ý xấu thì làm sao bây giờ?"
Mạnh Húc: "......"
Àaaaa, vậy thì anh nhất định phải nghe ngóng.
Giang Phán quay đầu ra ngoài cửa sổ, tầm mắt lười biếng trông ra: "Còn nữa, mỗi lần em ghé văn phòng anh ấy đều không có ở đó, em nghi ngờ không biết có phải anh ấy trốn ở bên trong không chịu mở cửa hay không, cứ như em là sói xám gõ cửa nhà thỏ trắng không bằng ấy."
Mạnh Húc: "......"
À thì, đó là vì cấp trên mới vừa về nước, chuyện cần xử lý ở công ty thật sự quá nhiều cho nên không ở trường.
Cảnh quay hôm nay của Giang Phán rất đơn giản, nhân vật phản diện là một giáo sư nổi tiếng ở khoa Y, cô vào vai một nữ sinh viên giúp hắn ta đến phòng thí nghiệm giải phẫu để lấy chìa khóa xe mà hắn cố ý làm rơi, kết quả mới vừa bước vào cửa đã bị tên đàn ông biếи ŧɦái mai phục sẵn trong bóng tối đâm thẳng vào tim.
Về phần những phân cảnh còn lại như phanh thây, xét nghiệm, vứt xác không liên quan gì tới Giang Phán.
Sau khi Giang Phán quay xong ra khỏi tầng hầm, vừa nhìn lên đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc cảnh phục đi tới, đi theo bên cạnh là trợ lý và người đại diện, ngay cả người hôm nay không có phân cảnh như Lý Viện cũng háo hức đi theo phía sau anh ta cách đó không xa.
Tầm mắt của Giang Phán và Lục Tây Duật vô tình chạm nhau, cô lễ phép mỉm cười xem như là lời chào hỏi rồi làm dường như không có việc gì dời tầm mắt đi chỗ khác, chuẩn bị tránh anh ta đi sang bên cạnh.
Nhưng còn chưa đi xa, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nam không quá thân thiện: "Đã lâu không gặp."
Giang Phán nhướng mày, bước chân dừng lại một chút.
Nếu cô là một cô gái bình thường, nam thần quốc dân Lục Tây Duật tự hạ thấp địa vị chủ động chào hỏi mình, cô cảm thấy dù mình không quỳ xuống bái thiên địa khấu tạ liệt tổ liệt tông cũng sẽ vui vẻ kích động đến ngất xỉu.
Nhưng cô lại không phải, cô là bạn cùng lớp với nam thần quốc dân, mà còn từng là đối tượng yêu thích của nam thần quốc dân đầu óc không được tỉnh táo hồi đại học.
Cảm nhận được ánh mắt căm hận bắn tới không ngừng của Lý Viện ở phía trước, đuôi mắt Giang Phán khẽ nhếch, không đếm xỉa tới cong môi.
Cô nâng bước chân, vờ như không nghe thấy gì cũng không nhìn thấy gì tự mình đi về phía trước, tốc độ bước chân lại thoáng nhanh hơn một chút.
Vì Giang Phán đã đồng ý lời mời của đạo diễn tham gia tiệc tối nên lười về nhà đợi rồi lát nữa lại qua đây.
Cô định đến văn phòng của Chu Đình Quân một chuyến, nếu hôm nay anh vẫn không ở văn phòng thì cô sẽ đến thư viện của đại học B đọc sách cho đến khi đoàn làm phim kết thúc công việc.
Khoa Y và khoa Hóa của đại học B rất gần nhau, hai tòa nhà chỉ cách nhau một bãi cỏ.
Giang Phán ngựa quen đường cũ đi lên lầu, rẽ vào góc cửa văn phòng Chu Đình Quân, ngạc nhiên phát hiện cửa văn phòng đang mở, nhưng bên trong không có một bóng người.
Hai mắt Giang Phán sáng lên, nhanh chóng dứt khoát đi vào, bước thẳng đến bàn làm việc của anh, lục tìm trên bàn và trong ngăn kéo bất kỳ món đồ khả nghi nào có liên quan tới phụ nữ.
Cô mới vừa mở ngăn kéo thứ hai từ dưới lên, ánh mắt quét thấy một quyển sách bài tập hóa cấp ba đã cũ, chưa kịp xem tên trên bìa đã nghe thấy âm thanh một nam một nữ đang nói chuyện với nhau từ ngoài cửa truyền vào.
Giang Phán không đóng cửa, nghe rõ tiếng bước chân của hai người càng ngày càng gần.
Giọng nói của người nữ rất quen thuộc, thậm chí còn chói tai khó nghe hơn 5 năm trước, "Đình Quân, cậu xem từ sau khi chúng ta về nước vội đến bây giờ vẫn chưa kịp cùng nhau ăn bữa cơm, đúng rồi, tối nay cậu rảnh không? Tớ nghe sinh viên nói gần trường có một nhà hàng Việt Nam mới mở, hương vị cũng ngon lắm, có muốn đến đó ăn thử không?"
Được lắm, không cần thăm dò tình địch, trực tiếp bắt cả người lẫn tang vật, nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Chờ đã...... Hoá ra trước khi hai người về nước còn thường xuyên đi ăn cùng nhau?
Ngay khi nhận thức này hình thành trong đầu Giang Phán, tiếng chuông cảnh báo trong đầu cô vang lên, theo bản năng đứng dậy, bắp chân đột nhiên đập mạnh vào ngăn kéo vừa mở.
Âm thanh va chạm phát ra không nhỏ, cảm giác đau đớn cũng rất mãnh liệt, không chỉ có hai người ở cửa bị cô thu hút mà ngay cả sự chú ý của cô cũng đặt vào chỗ bắp chân đang đau đến thấu trời.
Giang Phán vừa định cúi người xắn ống quần lên xem vết thương như thế nào, eo bỗng dưng bị người chụp lấy, người đàn ông nắm eo rồi nhấc cô ngồi lên bàn làm việc.
Chu Đình Quân ngồi xổm xuống, nắm ống quần của Giang Phán kéo lên, lộ ra chỗ vừa mới đụng bị thương, trên bắp chân trắng nõn xuất hiện vết bầm tím rõ ràng.
Vẫn cứ khiến người ta không bớt lo như vậy.
Anh cau mày, đầu lưỡi nhẹ áp vào hàm trên, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa, nghe thấy cô thấp giọng kêu đau nhưng động tác cũng không dừng lại.
Tưởng Thanh Thanh đứng ở cửa nhận ra Giang Phán, sắc mặt trầm xuống từng chút một, nữ sinh cấp ba không biết xấu hổ này sao cứ như âm hồn không tan vậy chứ?
Giang Phán nghiêng nghiêng đầu, khóe mắt chú ý tới vẻ mặt khó coi của Tưởng Thanh Thanh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên một cái.
Lông mi cô run lên, đôi mắt che đi một tầng hơi nước dâng lên bởi vì đau đớn, tốc độ thong thả, âm thanh run rẩy, âm cuối mềm nhẹ: "Giáo sư Chu, nhẹ một chút."
Sắc mặt Chu Đình Quân không vui, giọng điệu không tốt: "Chịu đựng."
Mặc dù âm thanh của anh vẫn lạnh nhạt không muốn người khác lại gần như thế, Giang Phán cũng không giận, tiếp tục làn điệu uyển chuyển mà diễn trò.
Tưởng Thanh Thanh âm thầm nghiến răng, hít sâu một hơi mới nhìn về phía Chu Đình Quân, trên mặt treo nụ cười ôn hòa: "Đình Quân, vị này chính là?"
Nghe chị ta nói, Giang Phán có chút ngoài ý muốn chớp chớp mắt, chẳng lẽ tình địch không nhận ra mình?
Hay kỹ năng diễn xuất của giáo sư đại học ai cũng tốt đến thế?
So với hai người trước mặt này, một diễn viên chính thức như cô đây cũng có chút hổ thẹn không bằng.
Nhưng câu hỏi của chị ta vẫn khiến Giang Phán cảm thấy rất hứng thú, cô cũng muốn biết mình là gì của Chu Đình Quân, rất có hứng thú nhìn về phía người đàn ông rốt cuộc cũng chịu buông tha cái chân bị thương của cô mà đứng dậy.
Chu Đình Quân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Giang Phán một cái, ánh mắt bình thản không gợn sóng, giọng nói trầm thấp: "Hàng xóm."
Giang Phán: "......"
Tưởng Thanh Thanh nghe vậy liền vui vẻ, làm như vô tình thuận miệng nhắc tới lại giống như cố tình nói cho Giang Phán nghe, dịu dàng nói: "Là em gái hàng xóm phải không? Tớ cũng luôn muốn có một cô em gái ngoan ngoãn nghe lời để cưng chiều đấy."
Không biết nghĩ đến điều gì, Chu Đình Quân theo bản năng nhìn về phía Giang Phán, ngón tay vừa mới chạm qua da thịt mềm nhẵn của cô nhẹ nhàng vuốt vài cái, ánh mắt dần dần nhuộm một lớp màu đen dày đặc.
Đối diện với tầm mắt của anh, ánh mắt Giang Phán trong veo lại sáng ngời, mắt hạnh cong cong, hai má trắng như tuyết nhuốm màu hồng nhạt, môi đỏ khẽ mở: "Chu...... ca ca."
Chu Đình Quân cảm thấy trong đầu có thứ gì đó ầm ầm sụp đổ, anh mắt híp lại, ánh mắt lạnh lùng mang theo vài phần uy hiếp, muốn ngăn cản Giang Phán tiếp tục gọi anh như vậy.
Nhưng mà cô đã không còn là cô gái nhỏ 5 năm trước đã thích anh lại có chút sợ anh nữa.
Giang Phán đưa tay nắm lấy góc áo anh, chớp chớp mi, giọng nói mềm mại, thong thả nhưng rõ ràng nói: "Anh trai Chu, anh nghe chưa? Chị gái này muốn anh cưng chiều em đó."
Tưởng Thanh Thanh: "......"
Người phụ nữ không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ này!
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ