Lọc Truyện

Cao Thủ Bên Cạnh Hoa Khôi Trường - Lâm Dật

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Tiểu thư, ông Sở nói, cậu Lâm Dật là một nhân tài văn võ song toàn, hoàn toàn không có vấn đề gì khi làm lá chắn..." Bác Phúc nhanh chóng giải thích.

Vì sợ Sở Mộng Dao lo lắng nên Sở Bằng Triển đã không nói cho cô biết mấy chuyện, ông ta cũng dặn Bác Phúc không được nói cho cô biết. Mời Lâm Dật đến trên bề mặt là để chăm sóc việc học tập và cuộc sống của Sở Mộng Dao, nhưng thực ra còn có một ý nghĩa sâu xa khác, liên quan đến lời ước định của thế hệ trưởng bối trong gia đình...

Nhưng rõ ràng, Sở Mộng Dao chắc chắn sẽ không đồng ý nếu đột ngột chỉ định cô cho một người xa lạ. Nhưng lại trùng hợp rằng Sở Mộng Dao đã tốn rất nhiều tâm sức để đối phó với đám người theo đuổi cô, vì vậy cô đã đi tìm Sở Bằng Triển và nhờ ông ấy thuê giúp một lá chắn để giúp mình chặn đám ruồi xung quanh. Vì vậy, Sở Bằng Triển đã lừa Sở Mộng Dao giới thiệu Lâm Dật đến làm lá chắn.

Nhưng... bác Phúc thực sự hối hận vì đã không đưa Lâm Dật đến cửa hàng quần áo để ăn mặc chỉnh tề một chút, theo bác Phúc thấy từ những bức ảnh của Lâm Dật, Lâm Dật trông rất năng động, nhưng dáng vẻ có chút kỳ lạ, không thể phù hợp với môi trường xung quanh...

“Anh ta sao?” Sở Mộng Dao không nhìn ra được người đàn ông trước mặt có gì đặc biệt, chắc không phải là cha tùy tiện tìm một công nhân nhập cư vừa mới vào thành phố trên thị trường lao động chứ?

Cô gái bên cạnh Sở Mộng Dao cười trộm khúc khích, bởi vì cách ăn mặc của Lâm Dật không giống người có thể làm lá chắn cho Sở Mộng Dao.

“Tiểu Thư, cậu đang cười cái gì vậy?” Sở Mộng Dao rất tức giận trước hành vi qua loa của cha mình, nhìn thấy bạn thân của mình cũng đang cười trộm thì đột nhiên tức giận không kìm chế được, hung hăng lườm cô ấy một cái.

Trần Vũ Thư bị Sở Mộng Giao mắng, vội vàng thè lưỡi, ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt lại tò mò nhìn chằm chằm Lâm Dật.

“Bác Phúc, bảo anh ta xuống xe, tôi muốn thay người.” Sở Mộng Dao cau mày, thật sự không muốn tranh luận thêm về vấn đề này.

"Tiểu thư, ông Sở nói, Lâm Dật tiên sinh nhất định là người có năng lực, hơn nữa hợp đồng đã được ký kết rồi..." Hàm ý của bác Phúc là cô không đồng ý cũng không thể làm gì, Sở Bằng Triển thay cô ra quyết định rồi. Chuyện này đã không thể thay đổi.

“Hả?” Sở Mộng Dao chớp chớp đôi mắt to đẹp, gần như sắp khóc.Thật sự không biết ông già nghĩ gì. Ở cùng người như thế này còn không bằng không tìm lá chắn còn hơn, nếu người này ở lại bên cạnh cô, không phải sẽ làm cho người ta cười chết cô sao?

Vốn dĩ, nếu tấm lá chắn này trông đẹp mắt một chút thì Sở Mộng Dao còn muốn bảo anh ta là bạn trai của cô, dù sao thì đây là cách tốt nhất để đuổi lũ ruồi đó đi. Nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là không thể.

Cứ coi như tên nhà quê này là bạn trai của mình thì cũng phải có người tin mới được, Chung Phẩm Lượng có lẽ sẽ cười đến rơi cả răng mất.

Lâm Dật nghe cuộc nói chuyện giữa mấy người này, lập tức to đầu! Lá chắn sao? Cô gái này không phải thật sự muốn tìm đối tượng chứ? Chẳng trách lúc trước Sở Triển Bằng nói chuyện với mình rất kỳ quái, chẳng lẽ là thật sự muốn tuyển con rể sao?

“Được rồi, vừa rồi tên đó cứ quấn lấy tôi. Anh giúp tôi xử lý chút đi. Nếu anh xử lý tốt thì coi như anh qua cửa.” Sở Mộng Dao giật giật khóe mắt, nảy ra sáng kiến. Dù sao nếu tên này không xử lý được thì mình có thể viện cớ anh ta không có năng lực để bắt ông già sa thải anh ta.

“Là cậu ta phải không?” Lâm Dật gật đầu, xuống xe, bước nhanh về phía Chung Phẩm Lượng.

"Lần nào tôi hẹn Sở Mộng Dao cậu ấy cũng từ chối. Nếu đổi thành một cô gái khác thì sớm đã lao vào vòng tay của tôi rồi!" Chung Phẩm Lượng giận dữ phàn nàn với mấy tùy tùng.

“Chung thiếu, Sở Mộng Dao này không phải cô gái bình thường, cậu ấy là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Bằng Triển, có độ khó khăn cũng là chuyện bình thường!” Tùy tùng của Chung Phẩm Lượng tên là Cao Tiểu Phúc nói.

“Tôi biết rồi, còn cần cậu nói sao?” Chung Phẩm Lượng xua tay nói: “Vậy mới phải kiên trì…” Chung Phẩm Lượng chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một thanh niên mặc áo vest màu trắng và một chiếc quần đã có chút ố vàng đang đi như bay đến đây nên có chút sửng sốt.

Lâm Dật bước nhanh đến bên cạnh Chung Phẩm Lượng, không nói hai lời mà chỉ giơ chân lên, dùng sức đá vào mông cậu ta một cái, trực tiếp đá Chung Phẩm Lượng giống như đá một con chó khiến cậu ta ngã bò trên mặt đất. Sau đó Lâm Dật quay người đi thẳng về xe không ngoảnh lại.

Chung Phẩm Lượng đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt thể hiện suy nghĩ của mình về việc theo đuổi Sở Mộng Dao, nói đến vui vẻ thì cảm thấy mông mình đột ngột bị đá một cái, rồi loạng choạng ngã xuống đất.

"Ai? Không muốn sống nữa sao? Dám đá tôi?" Chung Phẩm Lượng giãy dụa hồi lâu mới bật dậy khỏi mặt đất, xấu hổ chửi bới.

"Chính là công nhân nhập cư vừa rồi đó..." Cao Tiểu Phúc vội vàng nói.

"Vậy cậu còn ngây người ra đó làm gì? Mau đuổi theo!"

Chung Phẩm Lượng tức giận hét lên: "Bắt lấy cậu ta, đánh mạnh cho tôi!"

"Chung thiếu, cậu ta đã đi mất dạng rồi ..." Vừa rồi Chung Phẩm Lượng bị Lâm Dật đá ngã xuống đất, mấy tùy tùng của cậu ta đều tập trung chú ý xem Chung Phẩm Lượng có làm sao không, trong nháy mắt, người công nhân nhập cư đã biến mất.

“Mẹ kiếp!”

Chung Phẩm Lượng mắng: “Tôi nhớ cậu ta trông như thế nào. Ngày mai tôi sẽ in một tấm áp phích và cho người đến nhiều công trường khác nhau để tìm cậu ta. Một công nhân nhập cư mà dám đá tôi, tôi sẽ khiến cậu ta không thể lăn lộn được ở trong thành phố Matsuyama này nữa. Mày cứ chờ đó cho tao!"

“Dao Dao, thật không nhìn ra Lâm Dật này khá hung hăng đó, ngay cả Chung Phẩm Lượng cũng dám đá sao?” Trong xe, Trần Vũ Thư mở to mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi một cách khó tin.

“Tớ thấy anh ta mất trí rồi!” Sở Mộng Dao không ngờ Lâm Dật lại ra chiêu như vậy, có điều cũng thật sáng tạo. Nhưng Sở Mộng Dao đã quyết định không sử dụng anh ta, bất kể anh ta làm gì, anh ta đều sẽ bị coi là không đủ tư cách.

“Dao Dao, hay là cậu giữ anh ta lại đi?” Trần Vũ Thư đề nghị.

“Tiểu Thư, cậu rốt cuộc đang theo phe ai vậy?” Sở Mộng Dao trừng mắt nhìn cô ấy, kỳ quái nói: “Chẳng lẽ cậu lại yêu anh chàng công nhân nhập cư này rồi sao?

“Xì!” Trần Vũ Thư vội vàng lắc đầu: “Dao Dao, cậu mới yêu anh ta ấy!

"Nếu cậu đã không thích anh ta, thì bảo giữ anh ta ở lại làm gì? Giữ lại để mất mặt à?" Sở Mộng Dao có chút khó hiểu.

"Không phải, cậu nghĩ xem, Chung Phẩm Lượng xưng vương xưng bá trong trường học của chúng ta, không ai dám khiêu khích cậu ta, thật không dễ dàng gì cuối cùng mới xuất hiện một tên nhóc sừng sỏ không sợ cậu ta. Như vậy thì sau này sẽ rất vui!" Trần Vũ Thư lén nói nhỏ: "Hai người bọn họ đánh nhau, Chung Phẩm Lượng sẽ không có thời gian ám cậu nữa, không phải sao?"

"Đánh nhau? Cậu cho rằng Chung Phẩm Lượng dễ kích động như vậy sao?" Sở Mộng Dao lại từng câu từng chữ phân tích lợi hại bên trong: "Chỉ dựa vào một công nhân nhập cư như anh ta? Chung Phẩm Lượng còn không đánh chết anh ta sao?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT