Lọc Truyện

Cao Thủ Chiến Hồn - Tần Tranh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Nho Lâm thở dài, sở dĩ ông ta nhắc nhở Giang Khai Huy vào thời khắc quan trọng, ngoài vì niệm tình cũ ra, cũng là bởi vì ông ta không muốn vì chuyện này mà bị ảnh hường.

Bất kể như thế nào, Giang Khai Huy cũng là học trò của ông ta, nếu xảy ra chuyện gì thì mặt mũi làm thầy của ông ta cũng sẽ khó coi.

“Thầy, tiếp theo em nên làm gì?”

Ngoài cảm kích, Giang Khai Huy càng thêm hoang mang sợ hãi.

Mặc dù nói tối qua Tân Tranh không sao, nhưng việc Giang Đào sai khiến Dương Sách đi giết Tân Tranh đã chắc như đỉnh đóng cột, mặc dù Tân Tranh đã đánh gãy chân của Giang Đào, nhưng không biết

Tân Tranh đã hết tức giận hay chưa? Còn tiếp tục ra tay hay không?

“Bên ngoài lan truyền tên trùm xã hội đen Nam Tô Dương Sách là con nuôi của cậu, có chuyện này không?”, Tô Nho Lâm hỏi vặn lại.

“Không có”.

Giang Khai Huy phủ nhận, nhưng khẩu khí có chút do dự.

“Chắc chẵn không có?”

Tô Nho Lâm có chút nghi ngờ, giống như lúc trước Giang Khai Huy nghi ngờ Giang Đào, ông ta hết sức nhắc nhở: “Khai Huy, như tôi đã nói lúc trước, sở dĩ tôi gọi cho cậu cuộc điện thoại này, là muốn cứu cậu, vì vậy cậu có gì thì nói đó đi”.

“Thầy, em và Dương Sách đó thực sự là có quen biết nhau, cũng có qua lại với nhau, nhưng không giống như những lời đồn thổi bên ngoài – Em chưa bao gỉờ nhận tên đó làm con nuôi”.

Giang Khai Huy cân nhắc một chút nói, ông ta là người chống lưng cho Dương Sách, nhưng thực sự không nhận Dương Sách làm con nuôi, đó chỉ là những tin đồn ở bên ngoài, mà từ đầu đến cuối ông ta chưa bao giờ phủ nhận nó một cách công khai hay bí mật, vì vậy cứ thế mới trở thành thật.

“Nếu đã không phải, vậy thì tốt. Bây giờ Dương Sách đã chết, cậu tự nghĩ cách xử lý cho sạch sẽ đi”, Tô Nho Lâm nhắc nhở tiếp.

“Vâng, thầy”.

Giang Khai Huy vội vàng đồng ý, sau đó có chút không yên tâm nói: “Thầy, Tân Tranh làm thế nào? Hay là thầy nói đỡ giúp em chút?”

“Khai Huy, việc này cậu muốn tôi đi nói giúp với Tiểu Tranh là không thể được! cởi chuông cần đến người buộc chuông, tốt hơn hết là cậu lập tức đến Tô Viên, đích thân thừa nhận sai lầm của mình, xin lổỉ Tiểu Tranh và xin thằng bé bỏ qua cho cậu”.

Tô Nho Lâm nói ra quan điểm của mình: “Thằng bé đã đánh gãy chân con trai của cậu, chắc đã xả hết giận, chỉ cần thái độ của cậu thành khấn chút, có lẽ việc này chỉ đến đây là kết thúc”.

“Em hiểu rồi, cảm ơn thầy chỉ bảo”.

Giang Khai Huy nghĩ lại, cảm thấy Tô Nho Lâm nói có lý.

Đó dù sao cũng là người thừa kế nhà họ Tân, hơn nữa còn được ông cụ nhà họ Tân cưng chiều, coi trọng.

Như vậy, cho dù Tô Nho Lâm nhượng bộ, đánh tiếng cho Tân Tranh, cậy thế ép anh không truy cứu chuyện này đến cùng cũng vô ích.

Hơn nữa, lý trí nhắc nhở Giang Khai Huy rằng Tô Nho Lâm và cả nhà họ Tô đều đứng về phía Tân Tranh. Hôm nay họ nhắc nhở ông ta là vì nế tình thầy trò năm nào, đồng thời cũng không muốn bị liên lụy bởi chuyện này, vì thế bọn họ cũng sẽ không vì ông ta mà đánh tiếng với Tân Tranh.

“Hiện tại Tiểu Tranh vẫn đang ờ nhà họ Tô, cậu mau đến đi! Nếu Tiểu Tranh đi mất thì cậu muốn xin lỗi cũng không được đâu!”

Tô Nho Lâm lại lên tiếng nhắc nhở, hơn nữa giọng điệu vô cùng nghiêm nghị: “Ngoài ra, cậu nhất định phải nhớ rằng mình cậu biết thân phận thật sự của Tiếu Tranh là được, tuyệt đối không rêu rao ra ngoài, tốt nhất là cứ giữ trong bụng mình, nếu không cậu và nhà họ Giang sẽ phải tự gánh chịu hậu quả!”

‘Vâng, thưa thầy!

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT