Lọc Truyện

Cao Thủ Chiến Hồn - Tần Tranh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nghe Tan Tranh nói thế thì người bảo vệ vốn đang vô cùng sợ hãi cũng thờ phào nhẹ nhõm, Mã Bình cùng những người khác cũng yên tâm hơn.
Đúng như Tan Tranh dự đoán, sau khi Hứa Bằng Phi ra khỏi phòng bao thì lập tức thay đổi vẻ mặt.
Trông gã không còn vẻ sợ hãi nữa mà chí còn
lại sự oán hận, thậm chí từng thớ thịt trên mặt gã đều trở nên vặn vẹo.
“Vương Hố, lặp tức cho người chặn cửa quán bar lại!”
Sau khi gã thấy Vương Hố đi ra khỏi phòng bao thì gào lên như thế đang ra lệnh: “Tôi sẽ kể lại hết tất cả những gì ông làm với bố tôi, nếu hôm nay trong số bọn chúng có bất kỳ ai rời khỏi quán bar này thì bố tỏi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông!”
“Bằng Phi, cậu yên tâm, bây giờ tôi lập tức cho người chặn cửa”.
Vương HỐ tự biết mình yếu thế nên không hề tó ra bất mãn mà lập tức đáp ứng Hứa Bằng Phi.
Vì đế tỏ thành ý, ông ta dùng bộ đàm ra lệnh ngay trước mặt Hứa Bằng Phi: “Hắc Tử, cặu cho tất cả mọi người đến chặn cửa quán bar, tuyệt đối không được đế người trong phòng K206 rời đi!”
“Vâng, anh Hổ!”
Chắng mấy chốc đã có giọng nói dõng dạc truyền lại từ đầu bên kia của bộ đàm.
“Bằng Phi, tạm thời cậu cũng đừng đến bệnh viện, để tôi gọi người mang hộp y tế đến. Cậu tạm sát trùng, băng bó vết thương trước đi”, Vương Hổ
ngắt bộ đàm rồi nói với Hứa Bằng Phi.
“Không cần!”
Hứa Bằng Phi lạnh lùng cự tuyệt. Lúc này, gã chỉ còn nghĩ đến chuyện báo thù, nào còn quan tâm đến vết thương trên người mình.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Bằng Phi cho người đi vào phòng bao ớ cách vách, chuấn bị gọi điện thoại ở bên đó, đồng thời cũng tiện việc giám sát đám Tân Tranh.
“A…”
Trong phòng bao, mấy cô gái bồi rượu cùng người pha chế đang chơi trò chơi cùng khách, đột nhiên thấy Hứa Bằng Phi cả người toàn máu tiến vào thì kinh hãi mà dừng lại, có vài cô gái nhát gan còn sợ đến mức hét lên.
“Cút hết ra ngoài!”
Đám đàn em của Hứa Bằng Phi lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu cứng rấn.
“Xin lỗi mọi người, tôi là Vương Hổ, giám đốc của quán bar, hiện tại đang xảy ra chuyện khẩn cấp nên tôi sẽ sắp xếp đổi phòng bao khác cho mọi người”, Hứa Bằng Phi vừa dứt lời thì Vương Hổ lên tiếng giải thích.
“Được!”
Vị khách dần đầu lập tức đồng ý rồi đứng dậy, dẫn đám người rời đi.
Một mặt là bọn họ sợ dính vào phiền phức, một mặt Vương Hổ lại là người có tiếng tăm trong các quán bar, vũ trường ở Đông Hải, bọn họ nào dám không nể mặt ông ta?
Sau khi khách cùng mấy cô gái bồi rượu rời đi, Hứa Bằng Phi lau vết máu trên tay trái rồi gọi điện cho Hứa Cường.
“BỐ, con bị đánh người ta đánh, hân còn bắt con quỳ xuống, đã thế còn vênh váo bảo con gọi điện cho bố, nói là cho dù chú Trương đến thl chuyện hôm nay cũng không xong đâu…”, chẳng mấy chốc đã có người nghe máy, Hứa Bằng Phi lập tức cáo trạng, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối.
“Con đang ở đâu?”
Đầu bên kia điện thoại, Hứa Cường đang ở trong phòng làm việc của một sòng bài thì đột nhiên nhận được điện thoại của Hứa Bằng Phi. ồng ta kinh ngạc đến mức đứng bật dậy.
“Quán bar Quốc Vương”.
“Con nói là con bi người ta đánh ớ quán bar
Quốc Vương, hơn nữa đối phương còn chỉ đích danh bảo bố và chú Trương đến?”

Danh sách truyện HOT