Lọc Truyện

Cao thủ hồi sinh - Lâm Tuấn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 "Tôi không làm gì cả, chỉ tới nói chuyện phiếm với hai vị thiếu gia nhà họ Tịch thôi..."  

 

Vừa rồi vẻ mặt Lâm Tuấn vẫn lạnh như băng, đã vậy còn lộ ra chút sát khí khiến cho Tịch Ngự Sơn cảm thấy thở không thông, thoắt cái anh đã trở lại bình thường.  

 

Anh bỗng nở nụ cười dịu dàng, lúc này Lâm Tuấn làm gì còn giữ cái khí thế mạnh mẽ khi nãy, bây giờ trông anh vô cùng dịu dàng, hệt như đại thiếu gia nhà bên cạnh vậy.  

 

Khi anh nhìn sang cô, cả người như thể biến thành ánh sáng ấm áp và tươi sáng.  

 

Câu này đúng là quá thích hợp để miêu tả Lâm Tuấn vào lúc này.  

 

Sau đó, Đường Tịnh Nghi dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Tuấn, lúc này anh mới vờ vỗ vai Tịch Ngự Sơn vừa bị mình dùng kim bạc ra tay rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý.   

 

Tịch Ngự Sơn đương nhiên hiểu ý anh.  

 

Lâm Tuấn đang cảnh cáo anh ta không được nói bừa trước mặt Đường Tịnh Nghi nữa, nếu không sẽ phải gánh lấy hậu quả, ngay sau khi tay Lâm Tuấn thu tay về, Tịch Ngự Sơn đột nhiên phát hiện cơ thể mình đã hồi phục trở lại, anh ta đã có thể giành lại quyền kiểm soát cơ thể của mình rồi.  

 

Nói phế là phế, nói chữa là chỉ cần vỗ nhẹ vài cái cũng có thể chữa khỏi.  

 

Chiêu thức như vậy thật quá khủng khiếp và đáng sợ.  

 

Đây là lần đầu tiên Tịch Ngự Sơn cảm thấy sợ bác sĩ như vậy, và cũng là lần đầu tiên anh ta thực sự sợ một người.  

 

Vậy nên Tịch Ngự Sơn mới không dám bỏ qua lời cảnh cáo của Lâm Tuấn.  

 

"Ha ha, đúng vậy, anh Khiêm quả thực chỉ ở đây để trò chuyện với tôi thôi, cô Đường không cần nghĩ nhiều đâu", Tịch Ngự Sơn nở nụ cười gượng gạo, cố khống chế cơ thể vừa mới hồi phục của mình, sau đó quay đầu nói với Đường Tịnh Nghi.  

 

Nhìn thấy Tịch Ngự Sơn phối hợp như vậy, Lâm Tuấn liền mỉm cười rồi chậm rãi rút lại mấy cây kim bạc mà anh đã đâm vào.  

 

"Tịnh Nghi, sao em lại tới đây? Chẳng lẽ bố...", Lâm Tuấn hỏi.  

 

Đường Tịnh Nghi nhìn Lâm Tuấn bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó lại nhìn về phía Tịch Ngự Sơn đang cười với mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thể giải thích được.  

 

Có thể người khác không biết rõ Tịch Ngự Sơn là người như thế nào, nhưng Đường Tịnh Nghi lại hiểu rõ người này hơn cả vì cô đã từng cùng anh ta giải quyết việc công ty.  

 

Đừng thấy Tịch Ngự Sơn lúc nào cũng nói cười nồng hậu, bên dưới nụ cười ấy không biết ẩn chứa bao nhiêu nhát dao có thể khiến người ta bị thương, dao ẩn trong nụ cười chính là Tịch Ngự Sơn, trên thực tế thì vô hại và trông khá tốt bụng, nhưng thực sự anh ta mới là người đáng sợ nhất.  

 

Nhưng. . .  

 

Một con hổ luôn giấu dao dưới nụ cười thực sự đang mỉm cười với Hàn Chí Khiêm được mệnh danh là tên phế vật nhất thành phố Yến Kinh sao?  

 

Khó hiểu, thật quá khó hiểu.  

 

Cảm giác này giống hệt như một đám học sinh ngày thường hay bắt nạt người đột nhiên bị bắt đi làm đàn em cho một tên côn đồ ở ngoài vậy, đúng là khiến cho người khác phải bất ngờ.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT