Thanh âm từ tỉnh nhẹ nhàng truyền đến, phảng phất mùi rượu vang nhàn nhạt, vấn vít mê hoặc như muốn hòa tan luôn vào hơi thở của Nguyệt Vy.
Chiếc ba lỗ nhỏ nhắn chắn giữa cô và Hoàng Phong, bất ngờ bị hắn nằm lấy ném sang một bên, phát ra một tiếng "bịch" rồi nằm yên trên ghế.
Hoàng Phong kéo sát Nguyệt Vy vào lòng, cô chới với “Á” lên một tiếng.
Mỗi hắn gần như dán vào tại Nguyệt Vy, vẫn là giọng nói ái muội đó: “Bảo bối, em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?”
Nguyệt Vy khẽ nuốt nuốt nước bọt, những sợi tóc sau gáy như dựng đứng lên bởi thanh âm mê hoặc này.
Ánh mắt Hoàng Phong khác hẳn với mọi ngày, hai con người lấp lánh ý cười nhàn nhạt, nhu tình dạt dào trong đáy mắt pha lẫn chủ ngà ngà của hơi men.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô tựa như muốn cuốn lấy vào vực sâu thăm thẳm đó.
Nguyệt Vy nghiêng đầu né tránh, áp đảo nhịp tim cuồng loạn dưới lồng ngực, cô bối rối trả lời: “Tôi chỉ là...!“Chỉ là thế nào? Hửm?” Hắn lại xấn tới, trán cụng trán với cô, ánh mắt nồng đậm ý tử uy hiếp.
Bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại trong cuống họng, cô ngửa người về sau, hai cánh tay nhỏ chống trước ngực hắn vừa yếu ớt lại đáng thương.
Đến cả giọng nói ấp úng cũng khiến hắn mềm lòng: “Tôi, tôi đang đợi, anh về.
Khóe miệng Hoàng Phong khẽ cong lên, hắn kề sát mặt vào cô cô hít nhẹ mùi hương trên thân thể cô, đáp bằng giọng mũi: “Thật không? Hửm?” “Thật, thật” Cô lúng túng lên tiếng.
Hoàng Phong khẽ cười, hắn thừa biết cô nói dối, chỉ là trong lòng vẫn không nhịn được vui vẻ.
Hắn hôn nhẹ lên cổ cô, thấp giọng nói: “Ngoan quá.”
Nguyệt Vy có cảm giác cả người râm ran như co trăm ngàn con kiến bò qua, Hoàng Phong hôn nhẹ lên cổ co, rõ ràng môi hắn chỉ dừng một vị trí nhưng mọi tế bào trên cơ thể cô đều run lên.
Hơi thở nam tính dồn dập bên tai, Hoàng Phong kéo sát eo cô dán vào người hắn, liên tục hôn xuống da thịt trắng nõn trên cần cổ trắng nõn, thỉnh thoảng lại bật ra vài tiếng hừ khẽ mê muội.
Hắn cao hơn cô rất nhiều, Nguyệt Vy đứng chỉ mới chạm ngang ngực hắn, lúc này eo cũng bị Hoàng Phong nhấc lên, Nguyệt Vy đứng nhón cả mũi chân, bộ dạng hết sức chật vật.
Nguyệt Vy theo bản năng muốn đẩy hắn ra nhưng sức lực của cô nào địch nổi hắn.
Giọng nói Nguyệt Vy có chút nức nở: “Hoàng Phong....!Cô gọi tên hắn, thanh âm rất mềm nhẹ như chui thẳng vào tai hắn, cả người hắn căng cứng, tựa như bao nhiêu sợi dây thần kinh cảm giác trên người hắn đều bị thanh âm nhỏ nhẹ ấy khơi dậy.
Hoàng Phong hôn càng thêm mãnh liệt, mùi hương nhẹ nhàng từ người cô khiến hắn mê đắm.
Trên người cô có mùi sữa tắm nhẹ nhàng, cô không dùng nước hoa nhưng cơ thể lúc nào cũng thoang thoảng hương thơm dễ chịu.
Hoàng Phong xoa nhẹ eo cô, chiếc eo mảnh khảnh nhưng rất mềm mại.
Nguyệt Vy dù rất gầy, nhưng mỗi lần ôm đều có cảm giác rất mềm mại, khiến hắn chỉ muốn khảm luôn cô vào ngực.
Môi Hoàng Phong đã dời đến xương quai xanh mảnh khảnh, mút mát nâng niu mời gọi.
Nguyệt Vy không chống lại được Hoàng Phong chỉ có thể mặc nhiên cho hắn làm càn.
Mãi đến khi, bàn tay nào đó luồng vài váy ngủ, Nguyệt Vy mới cả kinh, thần trí điện đảo nhanh chóng kéo về, cô nức nở hô lên: “Đừng....!đừng...!đừng, Hoàng Phong.……..
Hắn nghe thấy tiếng nói của cô nhỏ nhẹ ấm ức của cô, còn có tiếng nức nở như sắp khóc, động tác có chút khựng lại.
Khối thân thể mềm mại trong lòng hắn cũng run lên mãnh liệt.
Hoàng Phong bế bổng cô lên, để cô ngồi trên bàn học, ánh mắt mê loạn lướt khắp khuôn mặt cô, có chút quyến luyến, có chút ngây dại, cổ họng bật ra hai từ nhỏ nhẹ: "Sợ à?" Nguyệt Vy ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn, gật gật đầu, giọng nói đứt quãng: “Tôi, tôi sợ...!
Hoàng Phong làm sao không hiểu được tâm tư của Nguyệt Vy? Nhìn vào đôi mắt lo lắng ngấn nước của cô, hắn dịu dàng vuốt ve gò má cô, dỗ dành: “Đừng sợ.
Tôi sẽ dịu dàng, có được không?”
Nguyệt Vy lập tức lắc đầu nguầy nguậy, cô chống tay trước ngực hắn, không ngừng đẩy ra: "Tôi sợ, tôi không muốn.”
Đối với chuyện này từ trước đến nay Nguyệt Vy luôn mang tâm lí bài xích.
Mỗi lần Hoàng Phong đều hung bạo chèn ép cô, dù cho cô tỏ ra đau đớn, hay khóc lóc van xin thế nào hắn cũng không dừng lại.
Cô từng nghe nói lần đầu tiên của con gái thường rất đau đớn, nhưng Nguyệt Vy cảm thấy không chỉ là lần đầu tiên.
Những lần sau, cô vẫn không thể chịu được cảm giác đau đớn đó.
Mỗi lần hắn chạm vào, Nguyệt Vy đều không nhịn được sự run rẩy.
Đến nỗi, từng có một thời gian, ngay cả trong mơ cô cũng bị ám ảnh về điều này.
Chỉ cần thấy hắn cởi áo sơ mi, thần kinh cô đã lập tức căng thẳng.
Nguyệt Vy vốn dĩ là một cô gái đơn thuần, đối với tình dục cô hoàn toàn mơ hồ.
Đến khi ở bên cạnh Hoàng Phong, hắn cực đoan buộc cô tiếp nhận, không muốn cũng phải tiếp nhận, không chỉ một lần mà nhiều lần, nhưng cô vẫn không thể thích ứng được.
Nhưng Hoàng Phong...!
Hắn là một người đàn ông bình thường, 25 tuổi, độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông.
Đối với ái dục, từ trước tới nay, hắn không phải thuộc kiểu đàn ông phóng túng, càng không coi chuyện này là nhu cầu bức thiết.
Nhưng, Nguyệt Vy đã làm hắn mất hoàn toàn khống chế, không ít lần vô độ khiến cô sợ hãi.
Hắn biết cô trẻ trung, nhưng hơn cả là tư vị của cô rất mê người, khiến hắn ngây dại, khiến hắn mê luyến.
Hắn muốn cô tiếp nhận hắn như cách hắn tiếp nhận cô, từng chút hòa hợp, từng chút gần gũi.
Lúc này đây, nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô, đôi mắt trong veo đã đong đầy nước mắt, hắn vừa thấy xót xa vừa thấy buồn bã.
Nhịn không được mà ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, ngoan, tôi sẽ không làm không làm nữa.
Nguyệt Vy ủy khuất nép vào lòng hắn, miệng nhỏ bật ra vài tiếng nấc đầy ấm ức khiến người ta xót thương: “Tôi sợ...!đau...!anh trói tôi.
Lúc nào cũng trói tôi...!Đau...!Tôi...!không muốn...!Hức...!Hức...!
Nguyệt Vy nhớ lại cảm giác bất lực nằm dưới thân hắn, tùy ý để hắn chiếm đoạt, cả người đều run rẩy kịch liệt.
Hai tay đều bị trói cứng lên đỉnh đầu, không thể phản kháng, không thể chống cự, thoi thóp thừa nhận dục vọng hung hãn của hắn.
Cô nhớ lần nào mình cũng khóc đến khàn giọng, những ngày sau đó, muốn xuống giường cũng khó khăn vô cùng.
Cô rất sợ.
Thậm chí chỉ cần nhìn thấy hắn thôi cô đã thấy sợ hãi.
Đã lâu rồi Hoàng Phong không chạm vào cô, bây giờ chỉ mới nhen nhóm ý định thì lại bị chính sự run sợ của cô làm cho ngày người.
Hoàng Phong dù rất muốn nhưng cũng không dám làm càn, hắn dỗ dành cô một hồi thì ôm Nguyệt Vy về phòng.
Đêm đó, nửa khuya Nguyệt Vy nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Hoàng Phong không chạm vào cô chỉ đơn giản là ôm cô ngủ đến tận sáng.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng, hắn có thể nhịn được một lần, hai lần, nhưng không thể nhịn được mãi.
Nguyệt Vy còn ngây thơ cho rằng cô thể trốn tránh được cho đến khi chuyển vào kí túc xá, thế nhưng tất cả chỉ là cô nghĩ mà thôi.
Sau đêm đó, cục diện hoàn toàn thay đổi.
Dù cho không còn trói cô, không còn hung hãn cường bạo nhưng Nguyệt Vy vẫn rất sợ hãi.
Đêm nào trong phòng ngủ cũng truyền đến tiếng nức nở của Nguyệt Vy.
Mỗi lần hắn đều làm rất lâu, phải mơ màng đến tận sáng, hắn mới buông tha cho cô.
Vài ngày như thế, Nguyệt Vy càng lúc càng sợ hãi.
Dạo gần đây cứ hễ ở nhà cùng Hoàng Phong, thời gian trong ngày đều trôi qua ở trên giường.
Cô khóc lóc phản kháng thể nào cũng không ngăn được hành động của Hoàng Phong.
Nguyệt Vy có cảm giác hẳn đang tức giận chuyện gì đó mà cô không rõ.
Mãi đến sáng nay, khi hắn định chạm vào cô lần nữa, Nguyệt Vy đã không kìm được mà bật khóc xin tha: “Tôi sai rồi.
Tôi sai rồi.
Anh đừng như vậy nữa, tôi sai rồi.
Không, không dám nữa, anh đừng giận nữa, có được không? Tôi sai rồi." Nguyệt Vy gần như van xin.
Nhìn cô gái nhỏ có người trong chăn lùi sát về thành giường, đáy mắt hắn ánh lên vẻ bất mãn xen lẫn mẫu thuẫn.
Hoàng Phong chẳng tổn sức lực nào đã kéo cô về bên mình, Nguyệt Vy hét ầm lên: “Không muốn, không muốn.
Xin anh mà.
Hức...!Hức...”
Hoàng Phong bóp bóp mặt cô, giận dữ nói: “Biết sai chưa?”
Nguyệt Vy gật đầu liên tục, bộ dáng ủy khuất cực kì đáng thương.
Hoàng Phong nhướn mày, lật người đè cô dưới thân: “Sai chỗ nào?”
Nguyệt Vy sững sờ, ngây ngốc không biết trả lời thế nào.
Cô thật sự không biết mình sai chỗ nào, cô đâu có làm gì cơ chứ.
Hoàng Phong thấy vẻ mặt ngơ ngáo của cô, giận dữ nhéo má cô một cái: “Ai cho phép em uống thuốc tránh thai hả!”.