"Em cứ phải khiến tôi phát điên lên mới vừa lòng có đúng không?" Hắn nâng cắm cô lên, buộc cô đối diện với con người thâm thủy của hắn.
Nguyệt Vy hết đường trốn chạy, lưng dán vào cửa xe, hai tay đặt trên ngực hắn không thể nào động đậy. Nguyệt Vy cơ hồ cảm nhận được rằng mỗi đang không ngừng va vào nhau. Cô miếu máo nhìn hãn: "Cầu xin anh buông tha cho tôi đi. Anh cũng... sắp có kết hôn rồi, tôi và anh... không thể nào có tương lai. Anh đừng ép tôi nữa. Tôi thực sự rất mệt. Cầu xin anh thả tôi. Xin anh." Giọng cô nỉ non nhỏ nhẹ hòa lẫn trong tiếng nấc nghẹn đáng thương, sự tức giận hằn tiêu tan đi không ít nhưng chưa được bao lâu, cô lại nói: “Hơn nữa, tôi cũng không yêu anh. Một năm hay mười năm cũng... cũng sẽ không...”. Hằn tức giận cắn môi cô không cho nói tiếp. Bàn tay bên dưới cũng không yên phận mà mò mẫm vào vạt áo, đi đến trước ngực nằm lấy khối mềm mại, xoa nắn thành đủ hình dạng, Nguyệt
Vy xoay người muốn tránh đi, hàn lại giữ eo cô lại. Động tác bên trên càng lúc càng mạnh bạo như muốn và nát. Nguyệt Vy không chịu được đau đớn, bật khóc thành tiếng: “Đau... tôi đau quá.”
Động tác hắn vẫn không dừng lại, thậm chí còn hung ác hơn. Nguyệt Vy muốn giữ tay hắn, hắn lại kìm kẹp lại đưa lên đỉnh đầu không cho kháng cu.
Nguyệt Vy giãy dụa thế nào cũng không tránh được sự cần quấy của hãn, vừa khóc vừa la: "Tôi không muốn... Anh dừng lại đi. Tôi đau, đau quá. Hức... Dừng lại đi mà.”
Phải một lúc sau, hắn mới vừa lòng ngừng tay. Nguyệt Vy khóc đến say sấm mặt mày, cơn đau trước ngực vẫn chưa tiêu tan đi.
Cô lùi hắn về cửa chỉ hận không thể dán chặt vào nó. Hai tay túm chặt áo, chiếc mũi đỏ hồng thút thít.
Hắn vươn tay chạm vai cô, Nguyệt Vy phản ứng như điện giật lập tức tránh di.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Quần áo xốc xếch, tóc tai rối loạn, trong xe có điều hòa thế nhưng cô vẫn lạnh đến run cầm cập.
Hoàng Phong ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, vùi mặt vào tóc cô, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Phải làm thế nào em mới tự nguyện ở bên cạnh tôi?”
Cô nức nở: “Tôi không muốn. Thật sự không muốn. Anh đừng ép tôi nữa.”
Hằn tức giận cần nhẹ vào vàng tại trơn mịn: "Những lời này của em tôi không muốn nghe thêm một lần nào nữa.”
Nói rồi, hán buông cô ra. Nằm lấy bàn tay có tình tứ đặt bên môi, hôn nhẹ.
Cả người Nguyệt Vy không tự chủ run nhẹ So với việc chơi đùa thân thể của cô, cái hôn này có vẻ dễ chịu hơn. Nhưng rồi, đột nhiên hắn nhìn cô, nhíu nhíu mi tâm, biểu tình ngờ vực: “Vòng tay từ đâu ra?” Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Nguyệt Vy nghe hàn hỏi, lập tức rút tay về, giấu nhẹm sau lưng: “Cái này... cái này... tôi đeo... lâu rồi?"
Hắn nhướn mày, giả vờ kinh ngạc: “Lâu rồi?"
Nguyệt Vy gật đầu, nhưng không dám nhìn hẳn.
Cô tệ nhất chính là nói dối. Biểu tình rồi rằm thế kia làm sao qua mặt được han.
Hoàng Phong xoa đầu cô đầy cưng chiều, nhàn nhạt nói: “Trên người em có chỗ nào tôi chưa nhìn qua, cơ thể em có bao nhiều cái nốt ruồi tôi đều nhớ rõ."
Nguyệt Vy biết hắn đang cảnh cáo cô, rối rầm tìm một lý do: “Là của mẹ cho tôi. Bây giờ tôi mới đeo. Bây chợt hắn cười lạnh một tiếng: “Vậy sao lúc nãy em lại chột dạ như vậy, bộ dạng của em làm tôi có cảm giác chiếc vòng tay kia có liên quan đến tên Quốc Anh kia?”
Nguyệt Vy cúi đầu không nói. Hắn lại áp sát người cô, hơi thở tỏa ra mùi nguy hiểm: “Tên đó tặng em, có đúng vậy không?”
Nguyệt Vy cả kinh lắc đầu: “Không phải... Thực sự không phải mà." Đôi mắt trong veo lại long lanh nước, dáng vẻ thật khiến người ta muốn ức hiếp.
Nguyệt Vy kề sát mặt cô, hôn nhẹ lên khỏe môi, chầm chậm nói: “Em có biết nói dối tôi có hậu quả gì không? "Tôi... tôi không có." Nguyệt Vy lác đầu phủ nhận, hai mắt chớp chớp tội nghiệp nước mắt từng giọt rơi xuống "Không có mà. Anh đừng ép tôi nữa." “Tôi ép em hồi nào? Hửm. Còn chưa làm gì đã khóc." “Về nhà. về nhà đi." Cô quệt nước mắt, nhìn hắn khẩn cầu. Bên ngoài quang cảnh âm u đáng sợ, trong xe lại chỉ có mình cô và hắn thực sự còn đáng sợ hơn.
Hán cười lạnh một tiếng: “Hôm nay em gặp hãn có đúng không?" "Không có." Nguyệt Vy củi đầu phủ nhận.
Hoàng Phong nâng cấm cô lên, hỏi lại: "Trả lời, có phải hôm nay em và hãn gặp nhau nhau không?"
Hắn cứ hỏi đi hỏi lại liên tục như ép cung cô. Nguye Vy tức giận đến đó bừng mặt. Con giun xéo lắm cũng quần.
Cô cắn môi, hít sâu một hơi, nhả ra một từ: "Phải." Giọng kiên định hắn: “Chúng tôi đã gặp nhau, chiếc vòng này cũng là anh ấy tặng tôi. Có phải đây là câu trả lời của mà anh muốn nghe không?”
Hoàng Phong nhìn cô, cái nhìn chăm chủ ẩn nhẫn như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó.
Ảnh mắt Hoàng Phong rất phức tạp, vừa bị thương lại phần nộ, vừa bất lực lại khẩn trương. không khí trong xe rơi vào im lặng. Im lặng đến đáng sợ. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Đã đi đến mức này, Nguyệt Vy cũng không kìm nén thêm được nữa.
Cô hít sâu một hơi liều mạng nói tiếp: “Chúng ta cử trở về như trước kia không phải sẽ tốt hơn sao? Anh và tôi không có tương lai. Hơn nữa, chẳng phải... anh cũng có vợ chưa cưới rồi sao. Cô ấy rất xinh đẹp, có lẽ địa vị cũng rất cao quý, dì Ánh cũng chấp nhận anh và cô ấy đến với nhau. Mà vừa nhìn qua đã biết cô ấy rất thích anh. Nhìn thấy anh đi với tôi, ô ấy đã khóc như thế nào anh không thấy sao?”
Nửa khuôn mặt hắn chìm nghỉm trong bóng tối, Nguyệt Vy không nhìn thấy được biểu cảm của hắn lúc này như thế nào, vì thế càng có thêm can đảm mà khuyên răng hằn: “Anh hà tất phải ép buộc tôi. Tôi không đáng để anh hao tâm tổn trí như vậy. Không cần một năm hay mười năm gì cả. Anh thủ đặt mình vào vị trí của tôi xem, thử một lần để ý đến cảm xúc của tôi xem thế nào? Tôi yêu Quốc Anh ba năm, tình cảm đó đoán chừng cả đời cũng quên không được huống gì là một năm.
Cô dừng lại, lúc này mới ngẩng đầu quay mặt về phía hắn, nhẹ nhàng thốt ra một cầu như khẩn cầu: “Xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi và anh cứ thế kết thúc ở đây đi. Có được không?”
Nguyệt Vy chờ đợi câu trả lời của hãn trong sự hồi hộp lo lắng tột độ. Hắn cứ như tượng gỗ giữ nguyên một vị trí không nhúc nhích. Nếu không phải ngực hắn còn đang phập phồng, thực sự tin rằng hắn đã hóa đá. không hiểu tại sao Nguyệt Vy có cảm giác sống lưng mình lạnh toát Một tay mò mẫm sau lưng tìm năm cửa muốn chạy ra ngoài nào ngờ người bất động lúc nãy giờ đột nhiên vươn tay tóm lấy eo cô kéo sát về phía minh. khuôn mặt hần thâm trầm đến đáng sợ, đẩy mắt lạnh như băng lại sắc bén như dao, hắn cười nhàn nhạt: "Em muốn tôi đặt mình vào vị trí của em, thấu hiểu cảm xúc của em có đúng không?"
Nguyệt Vy ngẩng đầu chống lại con người đen như mực của hắn, bao nhiều can đảm vừa nãy tan biến sạch sē.
Hắn chẳng đợi cô trả lời đã nói tiếp, giọng hắn đặc biệt nhẹ nhàng: “Vậy thì trước tiên em thử đặt mình vào vị trí của tôi bây giờ đi và... nghĩ xem tôi đang muốn làm gì em? Hửm? Đoán xem?"
Nguyệt Vy đầu còn tâm tưởng mà đoán, cô sợ hãi đến mức quên cả phản ứng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt hắn càng lúc càng gần.
Hoàng Phong có vẻ rất hài lòng với phản ứng của cô, hắn kề sát bên tại, không nhanh không chậm thốt ra một câu: "Thực sự bây giờ tôi rất muốn bóp chết em."