Tôi cùng cậu hai Khôi lên xe ô tô, tôi lon ton cầm theo cái dù để có gì che nắng cho cậu ấy. Trời gần trưa nên khá là nắng, chiếc ô tô đi qua con đường dài, đi qua những cánh đồng lúa vàng ươm đã chín. Tôi cứ ngóng cái cổ nơi cửa sổ xe thưởng thức những cơn gió mát, thưởng thức mùi thơm của lúa đã chín. Chiếc xe đi một lúc rồi chạy vào trong sân đình, tôi cùng cậu ấy leo xuống xe, sau đó tôi bung dù cố che cho cậu ấy khỏi nắng. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu cũng không che được, chiều cao tôi có giới hạn. Cậu hai Khôi lại nhíu mày cáu kỉnh:
— Mày tự che đi, tao qua kia bàn công chuyện. Mày ở lanh quanh đây, đi xa tao tìm không ra, tao vất đây luôn.
— Dạ em biết rồi.
Cậu hai Khôi liền quay sang nói chuyện với mấy người khác:
— Tình hình thế nào, nói tao nghe.
Một người có vẻ là dân nông, áo ước đẫm mồ hôi nhăn nhó trả lời:
— Nó bị gì á cậu ơi, chặt không được, nó cứng như đá à. Thằng kia chặt được một nhát vô thân cây, xong tự nhiên bàn tay nó bị bẻ ngoặc ra, đang đợi thầy thuốc đến.
— Sao lại có chuyện đó được. Để tao qua xem sao.
— Dạ, cậu.
Cậu hai qua chỗ bóng mát bàn chuyện. Tôi cũng tranh thủ ngó quanh, nhìn theo quan cảnh này thì đây có lẽ một cái miếu bỏ hoang lâu lắm không ai thờ. Phía sau cái miếu là một cây đa to, to lắm, những tán lá tủa ra xanh mướt. Phủ bóng mát xuống che được một khoản lớn của sân. Họ nói “phật ở cây đa, ma ở cây gạo” nên tôi không có gì phải sợ. Tôi cầm dù che nắng đi vòng ra phía sau cây, để xem có gì khác nữa không. Phía sau quả thật là không có gì khác nữa, tôi tò mò lại sờ vào thân cây to sần sùi, có ai chăm bẵm không mà cây tươi tốt thế. Bỗng nhiên như có luồn điện chạy dọc sống lưng, gió thổi thành những tiếng rít rợn người. Tôi vội ngồi thụp xuống, những âm thanh lộn xộn lại bắt đầu vang lên. Những thứ âm thanh quá nhiều, cứ ngỡ như cả một khu chợ ở đây, đáng sợ quá, lần đầu tiên tôi gặp thứ đáng sợ như thế này. Tôi khóc, vừa khóc vừa run lên:
— Đi đi… để tôi yên… đi đi mà…
Một lúc sau, nhìn quanh không thấy tôi đâu, cậu hai Khôi bỏ dở công việc đi tìm tôi:
— Hoa… mày đâu rồi… Hoa ơi…
Chắc cậu ấy gọi to lắm, nhưng tôi không thể nghe thấy được. Tôi như đang chìm vào bóng tối, chìm vào một không gian hư ảo nào đó. Không thể nhìn thấy họ bằng mắt, không biết họ ở đâu, chỉ có thể nghe họ bằng tai. Những thứ vô hình luôn luôn đáng sợ.
Khi vòng ra phía sau, cậu hai Khôi thấy tôi ngồi thu lu ở đó, nói năng lảm nhảm. Cậu ấy liền nắm lấy tay tôi kéo lên:
— Mày làm gi ở đây?
Cậu hai Khôi cứ như vị cứu tinh, cứ như một vầng dương sáng ngời soi rọi vào cái thế giới tối tăm của tôi. Những âm thanh hỗn độn ấy nhanh chóng biến mất. Thấy cậu ấy, tôi không suy nghĩ được gì nữa mà ôm chầm lấy:
— Cậu đây rồi… sợ quá cậu ơi… huhu…
Cậu hai Khôi cũng không vội đẩy tôi ra, cứ thế vỗ về lưng cho tôi một lúc:
— Nín đi, tao đây. Đã nói không được đi đâu rồi mà không nghe.
Tôi vẫn còn nấc nghẹn:
— Cậu.. cậu biết bệnh em rồi à…
— Biết rồi, thằng Lân nó nói rồi…
— Em sợ quá…
— Được rồi, nói xem họ nói gì.
Hai tay tôi vẫn nắm chặt lấy ngực áo của cậu ấy, mắt vẫn nhìn quanh xem có gì bất ổn nữa không. Sau đó giọng thấp, giọng cao trả lời:
— Họ nói nhà họ ở đây, họ không đi đâu hết. Ai đập nhà họ, họ bẻ tay, bẻ chân.
— Mày bệnh quá nên lú hả Hoa? Trên đời này làm gì có ma quỷ.
— Thật mà… cậu tin em… em nói thật…
— Tào lao, đi ra đây.
Cậu hai Khôi dường như không tin vào ma quỷ, cậu ấy nắm lấy tay tôi kéo đi. Đôi bàn tay siết chặt lấy tay tôi, ấm áp dịu dàng chứ không phải lạnh lùng như tôi vẫn hay tưởng. Cậu ấy lôi tôi ra chỗ những người khác, để tôi đứng bên cạnh rồi cậu hai Khôi lớn giọng sai khiến:
— Đi ra chặt đi tao xem.
Những người ở đó hoang mang sợ sệt lắm, khuyên can cậu:
— Tụi tôi sợ lắm, không dám đụng vào đâu cậu ơi.
Cậu hai ngang bướng tức giận:
— Sợ cái gì mà sợ, đời này làm gì có ma quỷ. Tụi bay không chặt thì để tao chặt.
Cậu hai Khôi hùng hổ cầm lấy cái rựa đi ra phía sau cây đa. Tôi cũng lo sợ lắm, cũng cố gắng khuyên can cậu ấy, bàn tay tôi níu chặt lấy tay cậu ấy:
— Đừng mà cậu ơi, nguy hiểm lắm…em xin cậu đó.
— Tránh ra đi, nhiều chuyện…
Cậu hai KHôi đưa đây, chặt một nhát mạnh vào thân cây. Cái rựa mắc cứng vào thân cây, nhưng bàn tay của cậu ấy đau đến lạ kỳ, cậu ấy giữ lấy tay, mặt mày nhăn nhó:
— Đau quá… đau chết mất…
Tôi lo lắng, nắm lấy tay cậu ấy xem thế nào:
— Chết rồi, bong gân rồi, đợi em lát.
Tôi đi quanh quanh tìm hai thanh bằng nhau, sau đó mở dây vải buộc tóc để cố định tay cậu ấy lại. Mái tóc dài buông xoã bay trong gió, mang theo mùi hương bưởi hương chè bay đi lung tung, không biết mùi hương ấy có vô tình bay ngang mũi ai để họ bị xao xuyến không.
Sau khi cố định tay xong thì vẫn cần phải đi gặp bác sĩ, trước khi đi, cậu hai Khôi ra lệnh:
— Tạm dừng mọi thứ, đợi lệnh của tao.
Bọn họ cùng đồng thanh, rồi ai đi phần nấy:
— Dạ.
Tôi lại cùng hai Khôi lên xe, trên xe tôi cứ chu miệng thổi vào chỗ bị thương cho cậu ấy. Chốc chốc lại quan tâm:
— Đau không cậu… em nói rồi mà không nghe em…
Chắc có lẽ tôi quan tâm hơi quá nên cậu ấy cáu hẳn:
— Mày im miệng bớt đi được không… đau muốn chết đây nè…
Tôi nhìn cậu ấy rồi xị mặt xuống, đồ đàn ông khó tính, bị quan tâm còn bị mắng, bất công ghê. Từ lúc bị mắng xong tôi thây kệ cậu ấy, đưa đầu ra phía cửa sổ. Ngắm nhìn những thứ xinh đẹp của quê hương tôi, công nhận nơi tôi sống đẹp thật đấy. Trời xanh, mây trắng, cánh đồng lúa vàng ươm, xa xa những mái nhà lụp xụp xen kẽ nhau. Mọi thứ ở đây tạo nên một khung cảnh mà đối với tôi nó quá sức hoàn hảo.
Khi đến chỗ trạm xá, cậu ấy xuống xe rồi đi trước, tôi lặng lẽ cất bước theo sau. Khi vào đây tôi thấy bên ngoài cũng khá nhiều người chờ, cậu ấy cứ thế đi thẳng mà không cần phải xếp hàng gì hết. Cậu hai Khôi đúng đỉnh ghê,bái phục thật. Cậu ấy đi đến một căn phòng màu vàng, bác sĩ liền ra đón:
— Cậu hai, cậu bị gì vậy?
— Có lẽ tôi bị bong gân rồi.
— Để tôi kiểm tra cho cậu..
Bác sĩ nhìn qua vết tích tôi băng cho cậu ấy, khẽ gật đầu:
— Ai sơ cứu như vậy cũng khá ổn. Để tôi bôi thuốc rồi chỉnh lại cho cậu.
— Cảm ơn bác sĩ.
Nghe bác sĩ khen mà mặt tôi cơn cơn lên, tôi là ai chứ. Đang cảm thấy tự hào về mình thì gặp ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy nhìn, thế là tôi tắt nụ cười luôn. Tắt luôn niềm tự hào mới chớm nở, đúng là ánh mắt quyền lực.
Xong việc bác sĩ còn cho thuốc và dặn dò:
— Cái này phải tầm 3 đến 5 tuần mới lành. Cậu chịu khó đừng cử động, và uốn thuốc điều độ nghe.
— Tôi biết rồi, tôi về đây.
Cậu hai lại bỏ đi trước, tôi lơ ngơ cầm thuốc rồi chạy theo sau. Mấy người cao, chân dài đi nhanh thật, tôi phải cố gắng lắm mới bắt kịp cậu. Rồi từ đoạn đường ở bệnh viện về nhà tôi cũng không nói gì.
Chiếc xe ô tô chạy vào sân, cậu ấy cũng không đóai hòai hay hỏi han gì tôi. Mà tôi cũng giận lắm, cái này do cậu ấy không nghe lời tôi chứ có phải do tôi làm đâu mà giận ngang như vậy. Khi thấy bóng cậu hai Khôi, bà ba Thơm liền ra đón:
— Ủa? Tay cậu bị sao vậy nè? Có đau không?
— Tôi không sao, dọn cơm đi, tôi đói.
— Tôi biết rồi.
Tôi lặng lẽ để gói thuốc lên bàn rồi định đi xuống bếp phụ bà ba Thơm dọn cơm. Với tranh thủ kiếm chút cơm nguội, chứ bụng tôi đang réo ầm lên đây. Tôi vừa quay lưng đã bị gọi giật ngược:
— Mày đi đâu đó?
— Em xuống bếp phụ bà ba dọn cơm cho cậu.
— Ai mượn, ở đó.
Cậu hai Khôi làm như tôi là kẻ trộm vậy, trộm được đồ xong bỏ chạy. Kiểu này chắc phạt không cho ăn cơm mà đứng nhìn cậu ấy ăn đây mà. Cứ nghĩ thế thôi mà lệ chảy ngược vào trong.
Bà ba Thơm, cùng thêm người nữa dọn cơm lên cho cậu ấy ăn. Mâm cơm cũng khá là đầy đủ, cái mà điểm nhấn chính là con cá rô chiên giòn to bự, rồi canh xương, rồi cả trứng hấp nữa. Mùi thơm nó cứ thế chạy vào mũi tôi, phải nuốt nhiều lần mới hết nước miếng trong. Bà ba Thơm dịu dàng xới cơm vào chén cho cậu ấy, còn cẩn thận lấy cá chiên ra dĩa khác cho khỏi xương:
— Cậu ăn đi, để đói không tốt.
Bà ba Thơm lại lưỡng lự chút rồi nói tiếp:
— Để tôi lấy cho cậu ăn, chứ cậu thuận tay phải thì làm sao mà ăn được.
Cậu hai Khôi thẳng thừng từ chối:
— Không cần, đây hết việc của dì rồi, dì đi xuống đi.
Bà ba Thơm lập tức bỏ đũa, bỏ chén xuống. Ở đây lâu rồi nên biết tính cậu hai Khôi một là một, hai là hai:
— Vậy, cậu ăn đi, tôi đi xuống đây.
Bà ba Thơm vừa quay lưng, tôi cũng lanh lẹ xin theo, biết đâu nể bà ba mà tôi không phải nhịn đói:
— Cậu… cậu ăn ngon miệng nghe, em xuống bếp kiếm cơm nguội.
Cậu hai Khôi gằng giọng:
— Mày đi thì ai cho tao ăn.
Mọi thứ cũng nằm trong dự đoán của tôi. Đã không cho ăn mà còn bắt đút nữa, bụng thì réo ầm ỉ, mặt bí xị ngồi kế bên cậu ấy:
— Dạ… cậu…
Nghe bà ba Thơm nói cậu ấy thích ăn cá chiên, nên tôi lấy cá chiên cho vào chén rồi dùng muỗng đút cho cậu ấy ăn:
— Cậu há miệng ra nào..
— Mày cũng lấy cơm ăn đi.
Mắt tôi sáng rực hơn mặt tròi, ngoan ngoãn nghe lời:
— Dạ.
Tôi dồn trứng luộc vào chung dĩa cá, sau đó lấy cái tô làm một tô cớm ứ nự. Muốn ăn lắm nhưng vẫn phải thăm dò cậu ấy:
— Em ăn được món gì cậu?
— Thích ăn gì thì ăn nấy.
— Dạ.
Tôi cho mọi thứ vào một tô, chan chút mắm ớt rồi xúc ăn ngon lành. Đồ ăn bà ba Thơm nấu chỉ có trên tuyệt vời mà thôi. Cậu hai Khôi nhìn tôi rồi hỏi:
— Ngon lắm hả?
— Quá ngon cậu ơi.
— Rồi mày ăn… cho tao nhịn hả?
— Chết… em quên…
Tôi cũng muỗng đút cơm cho cậu ấy. Cậu ấy một muỗng, tôi một muỗng, hai chủ tớ ngồi ăn ngon lành. Ăn xong còn lấy thuốc cho cậu ấy uống nữa. Chúng tôi không để ý đến ai đó lấp ló nhìn ngó ngoài cửa.
Cơm nước xong thì cậu ấy cũng về phòng nghĩ ngơi, tôi dìu cậu ấy lên giường xong thì cũng định về phòng mình. Cậu ấy gọi tôi lại:
— Lấy đồ khác cho tao thay.
— Dạ.
Tôi nghe lời lại lấy đồ mà cậu ấy đã chỉ trước đó, đặt bộ đồ bà ba lụa được xếp gọn gàng đặt lên giường:
— Cậu thay đi, em không làm phiền.
— Rồi tao thay kiểu gì.
Tôi bất đắc dĩ quay lại, thật sự từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng thay đồ cho người khác giới bao giờ, tay chân cứ lóng ngóng. Tôi đứng trước mặt cậu hai Khôi, đưa tay mở từng cái nút áo. Cơ ngực săn chắc của cậu ấy cũng cứ thế là lộ dần ra, ngại ngùng tôi quay mặt đi không dám nhìn. Vô tình tay lại chạm vào da thịt cậu ấy, mát rượi làm sao, tôi lúng túng rời tay đi. Thay xong áo tôi lại ngại ngùng hỏi:
— Có… có cần em thay quần không cậu?
— Thôi khỏi, tao thay được. Lỡ mày vụng về đụng nhầm thứ gì khác.
— Thứ gì khác là thứ gì cậu?
Tôi chỉ hỏi thôi mà cậu ấy lại cáu, mặt hơi đỏ rồi quát ầm lên:
— Ra ngoài.
Tôi liền vâng lời đi nhanh ra ngoài, rồi ra phía sau tranh thủ giặt đồ cho cậu ấy. Trái tim tôi nó cứ đập liên hồi, cảm giác khó chịu thật.
Khi tôi ôm đồ dơ của cậu ấy đi ngang bếp, bà ba Thơm gọi tôi lại:
— Hoa, lại chị hỏi.
— Dạ, bà ba gọi em.
— Cậu hai Khôi… sao cậu ấy lại để em bên cạnh hầu hạ. Từ trước đến nay, ngoài mợ Lụa ra thì không ai ở bên cạnh cậu ấy.
— Ôi thôi bà ba ơi, sung sướng gì đâu. Hết bị mắng lại chị chửi, lơ ngơ làm cậu ấy không vui cũng dễ mất mạng lắm. Em đang lo sợ cho tấm thân nhỏ bé của em đây. Chẳng qua cô hai đi sợ em buồn, sợ em bị bắt nạt nên mới nhờ cậu ấy ngó dùm đó mà.
— À, ra vậy.
Tôi nhoẻn miệng cười, một tay ôm đồ, một tay ôm lấy eo của bà ba Thơm:
— Sao cô em không gởi em cho bà ba, để con tim em không phải rung rinh vì lo lắng.
— Khỉ à…
— Em đi giặt đồ đây, không lại ăn chửi.
Bà ba Thơm nhẹ nhàng nói với tôi:
— Đưa đây chị giặt cho, chứ lỡ làm gì sai cậu ấy lại chửi cho.
Nghe bà ba Thơm nói cũng có lý, tốt nhất né né cậu ấy chút cho bảo toàn tính mạng:
— Vậy… vậy em nhờ bà ba nghe, em quay lại kẻo cậu hai gọi không có lại cáu lên.
— Um, để đó chị.
Tôi nhìn bà ba Thơm mà cứ chép miệng:
— Bà trẻ thế này, xinh đẹp thế này, lại dịu dàng thế này… đáng lẽ phải gặp được người yêu thương mới phải.
— Người có duyên.. có số thôi em.
— Vậy em về phòng đây, bà ba cần gì cứ gọi em nghe.
Tôi quay lưng về phòng, bà ba cũng quay lưng ra phía sau giặt đồ.
Tối hôm đó, sau khi hoang ái với nhau xong, thằng Thành kể lể:
— Hôm nay, con thấy cậu hai Khôi với con nhỏ Hoa đó có vẻ thân thiết lắm.
Ánh mắt bà hai Ngân chợt ánh lên:
— Thật sao?
— Thật. Còn tình tứ đút cơm cho nhau nữa đó.
Bà hai Ngân nhếch mép cười nhạt:
— Haizzz, ai cũng được. Nhưng tao không có hạnh phúc, tao không sinh được thì đừng hòng ai có hạnh phúc và có con.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!