Cả văn phòng đột nhiên im lặng, ai nấy đều căng thẳng sợ hãi không dám nói.
Vân Thư Anh vừa muốn nói thêm vài câu đã vội vàng ngậm miệng lại. “Ai đã gọi cảnh sát” Lệ Tư Dạ ngạo nghễ bước vào. Mỗi người cúi đầu, sợ hãi nhường chỗ cho anh.
Ánh mắt lạnh lùng của anh quét một vòng, rồi đặt trên người Vân Thư Anh.
“Tổng giám đốc Lệ, chúng tôi phát hiện Thẩm Nguyệt đã ăn trộm thứ gì đó, vì vậy chúng tôi đã gọi cảnh sát” Giọng của Vân Thư Anh rất nhẹ nhàng, so với trước đó đúng là khác một trời một vực”
“Cô gọi cảnh sát?” Đôi mắt nghiêm nghị của Lệ Tư Dạ rất căng thẳng và đầy vẻ tức giận.
Vân Thư Anh không hiểu sao trái tim lại run lên, cảm giác như đang tự đào mồ chôn mình.
“Nói đi” Lệ Tư Dạ sốt ruột nói.
“Vâng” Vân Thư Anh vội vàng sợ hãi giải thích, “Dù sao cũng là vụ trộm đồ nên phải giải quyết ạ”.
“Ăn trộm cái gì?” “Son môi”.
Vân Thư Anh kéo người phụ nữ sang một bên và buộc cô ta phải đứng dậy và nói: “Đúng vậy! Cô ta đã lấy trộm son môi của tôi, nó là màu phổ biến nhất trong phiên bản giới hạn và chỉ có 30 chiếc trên thế giới. Vừa rồi tôi đã thấy Thẩm Nguyệt đứng cạnh tôi và nhìn tôi dùng nó, lúc đó tôi nghĩ rất lạ là tại sao cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi tôi trở lại văn phòng và thấy rằng son môi của tôi đã biến mất”
Lệ Tư Dạ tức giận cầm lấy chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng, tạo cho người ta cảm giác áp bức vô hình. “Son môi của cô không xứng với cô ấy”
Sự im lặng cùng âm thanh lạnh lẽo ảm đạm, nhưng lại khiến người ta kinh ngạc.
Mọi người nhìn Thẩm Nguyệt một cách tò mò và sau đó là Lệ Tư Dạ.
“Đôi môi đỏ như lửa là thứ mà ai cũng không thích!” Lệ Tư Dạ dửng dưng nhướng mắt, nhìn Thẩm Nguyệt đang ngồi trước mặt mình mà không nói lời nào.
Cô dùng son màu đỏ số mấy chẳng nhẽ anh còn không biết. Cây son bốn năm trước vẫn nằm trong túi anh.
“Là cái này sao?” Lệ Tư Dạ lấy cây son trong tay ra, màu trà sữa, không phải phong cách thịnh hành nhất, mấy năm nay vẫn là phong cách cổ điển.
Người phụ nữ nhìn nó, cúi đầu, “Không phải a”. “Thẩm Nguyệt chỉ sử dụng màu số này, tại sao lại phải cướp của cô?”
Giọng điệu bình lặng của Lệ Tư Dạ giống như đang nói với Thẩm Nguyệt.
Lúc này hai má cô đỏ bừng, xấu hổ khiến cô sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
Bởi vì thỏi son đó là thứ cô đánh mất sau khi quan hệ với anh bốn năm trước, và nó cũng là thứ cô yêu thích nhất.
Cô là thế này, chỉ cần cô gặp được thứ hợp với mình, cô sẽ luôn thích. Nhiều năm như vậy, màu son của cô không thay đổi, và nó đã được sử dụng trong vài năm.
“Tổng giám đốc Lệ, sao anh biết?” Vân Thư Anh mạnh dạn hỏi. Mọi người im lặng ngước mắt lên nhìn Lệ Tư Dạ. “Câm miệng” Anh lạnh lùng gầm gừ.
Vân Thư Anh nhếch miệng khó chịu, và giác quan thứ sáu của người phụ nữ mạnh đến mức khiến cô rối loạn.
“Tôi có nhầm không? Cô Thẩm Nguyệt!” Lệ Tư Dạ nghiêm nghị nói, và ánh mắt kiêu ngạo của anh rơi lại vào Thẩm Nguyệt.
“Vâng” . Cô trả lời với vẻ chột dạ và hoảng sợ vì Lệ Tư Dạ đã nhận ra cô. “Không bổ sung thêm vào?” Lệ Tư Dạ lại lạnh lùng nói. Thẩm Nguyệt lúng túng trả lời: “Tôi không ăn trộm” “Không thể nào, chúng tôi đã thấy cô bỏ vào túi” Một thư ký thì thào. Lệ Tư Dạ nhạy bén nghe được rõ ràng, “Cô đang chất vấn tôi?” Dũng khí mạnh mẽ khiến cô thư ký lắc đầu dữ dội.
Ai dám chất vấn Lệ Tư Dạ thì đồng nghĩa với việc tìm đến cái chết.
“Tổng giám đốc Lệ, thỏi son tìm được rồi, trong thùng rác ạ” Một vệ sĩ lon ton chạy tới, trên tay cầm một thỏi son.
Lệ Tư Dạ đảo mắt, thờ ơ đứng dậy, “Vứt đi.”
Anh vứt son môi của người khác đi, trong khi son môi của Thẩm Nguyệt. được giữ lại cho đến khi hết hạn sử dụng cũng không vứt.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!