Lọc Truyện

Chạm vào hồi ức - Lam Giang

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Những ngày rời khỏi nhà, sống vật vạ ở khách sạn như một kẻ không gia đình chính là khoảng thời gian Tùng thấm thía rất nhiều điều. Anh cảm nhận được nỗi đau, sự khốn cùng, bơ vơ và cô đơn khủng khiếp. Hơn 30 tuổi, nhìn lại mình của bây giờ, Tùng chỉ thấy toàn là thất bại: Một cuộc hôn nhân không toàn vẹn, một cuộc sống không có niềm vui và ý nghĩa. Anh sống vật vờ như một cái bóng, cố cho rằng mình ổn để bước tiếp nhưng thực chất chỉ là sự tồn tại chán chường. Nhưng có lẽ sự thất bại lớn nhất chính là việc anh từ bỏ người mình yêu thương nhất nhưng qua bao nhiêu thời gian, bằng bao nhiêu cách đi chăng nữa vẫn không thể nào quên được.

Suốt những đêm rồi, một mình trong căn phòng, càng nghĩ, Tùng càng thêm hận bản thân vì đã làm khổ Huyền. Mọi bi kịch hôm nay đều từ sự lựa chọn của Tùng, vậy mà anh còn thấy đau, thấy kiệt sức và tuyệt vọng. Vậy thì ngày ấy, bất ngờ bị bỏ lại, gia đình ly tán, niềm tin tan vỡ, Huyền đã phải vật lộn đến mức nào? Tùng thấm nỗi đau của Huyền. Anh nhớ cô đến cháy lòng. Tình cảm bao năm qua muốn chôn vùi mà vẫn cứ bùng lên dữ dội.

Sáng nay, Tùng nhận được thông báo của Trang về việc ngày mai bố mẹ vợ sẽ qua nhà để cùng nói chuyện. Anh nhắn lại là sẽ về. Buổi tối hết giờ làm, không muốn về phòng khách sạn, Tùng đi lang thang. Như thường lệ, anh lại đỗ xe phía bên kia đường, nhìn vào quán cà phê “Hồi ức”, như tìm kiếm một chút gì đó ấm áp, an ủi cho mình.

Hơn 10h đêm, quán không còn khách, nhân viên cũng ra về, chỉ còn một mình Huyền cặm cụi lau dọn từng chiếc bàn. Bé Minh Châu chắc đã ngủ. Dáng người nhỏ nhắn, đôi vai gầy mảnh khảnh của Huyền trong đêm tối khiến Tùng xót xa. Đó là người anh đã từng nghĩ sẽ chở che, bao bọc, vậy mà sau tất cả, chính anh đã đẩy cô ấy vào sự lầm lũi đơn độc này. Anh chỉ muốn lao vào, ôm lấy cô như những năm tháng thanh xuân từng có nhau. Nhưng giữa họ bây giờ là một khoảng cách xa xôi nghìn trùng.

Trong lúc đầu óc suy nghĩ miên man, Tùng giật mình khi nghe thấy tiếng Huyền hét lên:

- Anh làm cái quái gì vậy, buông tôi ra, đồ khốn.

Đập vào mắt Tùng lúc này là hình ảnh Huyền đang chống cự một gã đàn ông nào đó. Hắn lao vào cô, vật ngửa Huyền ra chiếc bàn ngay phía sau. Đầu hắn chúc vào ngực cô một cách thô bạo, như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, khống chế làm nhục cô. Huyền giãy giụa tìm cách thoát ra. Cô dùng hết sức, lên gối mạnh 1 cái vào bụng khiến hắn đau điếng buộc phải buông ra. Tức tối, hắn xông vào một lần nữa, tóm lấy cổ tay Huyền, xô đẩy cô ngã dúi dụi xuống đất. Lực tác động mạnh đến mức Huyền nằm bẹp, không nhấc được người dậy. Đầu cô đập vào cạnh bàn. Trong lúc Huyền còn chưa thể ngồi dậy được, hắn bỏ mặc cô nằm đó, đi ra đóng chặt cánh cửa sắt lại. Mục đích của hắn đã quá rõ ràng, hắn muốn tránh cho người ngoài nhìn hoặc nghe thấy tiếng la hét, cầu cứu của Huyền.

Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến Tùng choáng váng, chưa kịp định hình xem mình phải làm gì. Nhưng tới lúc này, khi thấy Huyền đang bị làm hại, không thể đứng yên được nữa, anh xuống xe, băng qua đường, lao vào quán với tốc độ chóng mặt. Tùng không khác gì một con thú dữ bị chọc giận, kẻ thù cả gan đâm vào vết thương lớn trên người nên nó sẽ lồng lên mà chống trả. Tùng điên cuồng xông tới, cánh cửa sắt mới chỉ đóng sầm lại chứ chưa kịp khóa, chỉ trong vài giây Tùng kéo phăng sang 2 bên. Vài giây quan sát, nhìn thấy Huyền bị hắn bế xốc lên, đặt trên bàn. Trên người cô, chiếc áo sơ mi bị giật tung hết cúc, chỉ còn chiếc áo ngực che chắn phần nhạy cảm. Cả bầu ngực lộ ra dù cho Huyền có dùng tay ngăn lại. Hắn rúc đầu vào đó, ngấu nghiến như một kẻ cuồng loạn. Huyền khóc trong bất lực nhưng lại không gào thét, la hét hay cầu cứu. Cô ấy gần như nằm im chịu trận.

Máu trong người Tùng lúc này như đang được đun trong cái lò hàng nghìn độ, nóng ran. Tùng túm lấy cổ áo gã kia, kéo hắn dậy, đấm cho một cú trời giáng vào mặt, khiến hắn ngã nhào xuống đất. Sau đó, anh cởi áo khoác ngoài, choàng lên người cho Huyền, che chắn cho cô. Cứ tưởng có người đến cứu Huyền sẽ mừng vỡ òa, nhưng nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Tùng, cảm giác trong Huyền còn tồi tệ hơn gấp bội. Cô mím chặt môi, nỗi nhục nhã, ê chề trào dâng. Cô né tránh không nhìn vào mắt Tùng, tay túm vội lấy chiếc áo để đậy lại phần da thịt đang lồ lộ trước mặt những người đàn ông này.

Từ phía sau, gã ta lồm cồm bò dậy, đưa tay quẹt một cái, thấy máu tứa ra từ miệng, vô cùng tức giận. Giọng hắn lè nhè, sặc mùi rượu:

- Mày là thằng nào? Mày là thằng nào mà dám đánh tao?

Thay vì trả lời, Tùng xông đến, túm cổ áo, đấm liên tiếp vào mặt hắn như đấm bao cát. Bao nhiêu tức giận tích tụ, cộng thêm cái việc hắn vừa làm với Huyền khiến Tùng không thể kiểm soát được cơn phẫn uất. Cứ thế, vừa đấm, Tùng vừa hét lên:

- Ai cho phép mày động vào cô ấy, ai cho phép mày làm cái điều khốn nạn ấy với cô ấy…?

Lúc này, Huyền gắng gượng ngồi dậy, giữ lấy tay Tùng ngăn anh lại:

- Anh Tùng… dừng tay lại đi. Đừng làm con bé Châu thức giấc. Em không muốn con chứng kiến cảnh này.

Sau câu nói đó, cả Tùng và gã kia ngừng chiến. Bây giờ mặt đối mặt, Tùng nhận ra đó là Đại - chồng cũ của Huyền. Hắn không biết anh nhưng anh thì biết hắn. Anh ta thay đổi khá nhiều so với ngày xưa, không còn phong độ, lịch lãm mà tiều tụy, già nua. Nghe thấy câu Huyền vừa nói, Đại lập tức chuyển thái độ:

- À, thì ra là Tùng, chính là thằng đàn ông mà bao năm qua cô nhớ nhung, mê mẩn đây đấy hả? Chúng mày gặp nhau rồi đấy à? Gặp nhau từ bao giờ? Mày ngủ với nó chưa?

Có hơi rượu trong người, Đại nói toàn những câu không có văn hóa. Hắn tiến tới, bắt tay Tùng bằng một thái độ khiêu khích:

- Tao là chồng Huyền, à quên, nói đúng hơn thì là chồng cũ. Nhưng mà dù sao tao vẫn có tư cách vì tao là bố của Minh Châu, còn mày là cái thá gì mà mày ở đây lên mặt với tao? Tao muốn thưởng thức lại vợ cũ một chút, dù sao cũng ngủ với nhau suốt mà, thêm một vài lần cũng có sao. Mày có tư cách gì mà ghen? Hay là mày mới được ngủ với nó nên mày lồng lộn lên? Đó là con đàn bà tao từng ngủ với nó chán chê rồi mới bỏ đấy.

Huyền nước mắt như mưa, cố gắng nói:

- Anh Đại, anh im đi!

Hắn không có ý định buông tha, tiến về phía Huyền, đưa tay nâng mặt Huyền lên rồi bất ngờ bóp nghiến phần cằm:

- Sao, xấu hổ khi bị nhắc chuyện chúng ta từng ngủ với nhau à? Sợ tình cũ tổn thương hay ghen tuông à? Đúng rồi, cô yêu nó vậy cơ mà. Đến những ngày còn là vợ tôi, trong cái lần nhập viện, bị mê sảng, cô cũng gọi tên nó chứ đâu phải tên tôi? Giờ gặp lại thế này đúng là thỏa lòng mong ước. Cô cho nó ngủ với chưa?

Tùng không nhịn nổi thêm nữa. Anh chẳng nói chẳng rằng, túm lấy cổ áo của Đại, kéo xềnh xệch hắn ta ra khỏi quán. Đại say, cộng thêm thể lực kém hơn nên cũng không chống cự được. Tùng muốn tránh xử lý mọi việc ở quán vì có thể làm bé Châu tỉnh giấc và làm cho Huyền khổ tâm nên lôi Đại ra bãi đất trống cách quán 1 vài trăm mét. Tại đó, anh đánh cho Đại một trận lên bờ xuống ruộng.

Hơn 15 phút sau Tùng quay lại, Đại cũng bị anh tống lên xe taxi, nhờ người tài xế đưa hắn về. Huyền ngồi tựa lưng vào bờ tường, tay ôm lấy chân, co rúm người lại vì sợ hãi và xấu hổ. Kể từ ngày ly hôn, thi thoảng, trong một ngày bất mãn nào đó, Đại uống rượu say, tìm tới đây càn quấy lấy lý do đòi gặp con. Nhưng chưa có lần nào anh ta hành động thô lỗ như hôm nay. Và đúng vào cái lúc này thì Tùng lại chứng kiến. Nó khiến Huyền mặc cảm, tủi hổ.

Tùng chạy lại chỗ Huyền. Anh phát hiện ra đầu cô chảy máu, vết thương do đập vào bàn trong lúc xô xát:

- Để anh đưa em đi bệnh viện băng bó lại.

Đôi mắt Huyền vô hồn:

- Anh về đi!

- Anh không về. Em đừng có bướng nữa. Anh sẽ đưa em đi bệnh viện. Điện thoại của em đâu, đưa đây.

Vừa nói Tùng vừa tìm kiếm. Anh thấy nó văng dưới đất. Tùng cầm máy, hỏi Huyền:

- Anh sẽ gọi cho cô bé nhân viên của em, nhờ em ấy tới đây ngủ và trông Minh Châu 1 đêm. Em phải vào viện để băng vết thương và chiếu chụp lại. Mật khẩu máy em là gì?

Sự sắp xếp của Tùng là quá đúng quy trình. Huyền không thể để mặc như thế này được, đầu óc cô đang choáng váng lắm, không biết trụ được bao lâu. Làm mẹ rồi, Huyền hiểu giá trị của sức khỏe, nếu cô có mệnh hệ gì thì con khổ nên Huyền không dám bỏ mặc bản thân. Mà bây giờ, đúng là chỉ có thể nhờ em nhân viên tới trông Minh Châu giúp.

Huyền giằng lấy máy, lập cập bấm mật khẩu để mở điện thoại. Tay cô run rẩy, chệch lung tung, không làm sao bấm được. Nhìn thấy 2 con số đầu tiên, Tùng lập tức hiểu dãy số ấy là gì. Anh lấy lại chiếc điện thoại, tự mình bấm… Và màn hình mở ra.

Một khoảng lặng vài giây xuất hiện. Họ không dám nhìn vào mắt nhau, sự xúc động nghẹn lên trong lồng ngực của hai người.

Mật khẩu, dãy số ấy là… ngày Huyền tốt nghiệp!

Nhưng tất nhiên, ý nghĩa của nó nhiều hơn thế. Đó là ngày mà đêm ấy họ thuộc về nhau!

Và cả hai người họ đều vẫn còn nhớ nó!

Gần nửa tiếng sau, bé nhân viên hớt hải quay lại quán. Tùng cảm ơn rối rít vì cô gái đó nhiệt tình, đêm hôm nhận được điện thoại sẵn sàng đến giúp. Lúc này, mắt Huyền đã bắt đầu mờ mờ, ảo ảo, vết thương trên đầu làm cô choáng. Nhờ cậy em nhân viên xong, Tùng quay lại, bế bổng Huyền lên tay, đưa cô ra xe, phóng thẳng tới bệnh viện.

Lúc này, Huyền ngất vì choáng, yếu ớt nằm trong vòng tay Tùng. Anh chạy vào viện với một sự hốt hoảng, và xót xa.

Sau một hồi các bác sĩ làm mọi thao tác, Huyền được đưa về phòng bệnh. Cô nằm đó, thiếp vào giấc ngủ, gương mặt vẫn còn vảng vất sự sợ hãi và mệt nhọc.

Ngồi bên giường bệnh, Tùng nắm lấy bàn tay Huyền. Cô ấy đã ngủ rồi. Anh đặt môi mình lên bàn tay ấy. Thương đến thắt lòng những vết chai sạn. Đôi bàn tay năm xưa mỗi lần nắm lấy đều cảm nhận sự mềm dịu, ngón tay thon dài không một chút gợn… Thời gian và cả sự nghiệt ngã của số phận hằn lên bàn tay Huyền dấu tích nhưng có lẽ nó ít hơn nhiều so với chai sạn của tâm hồn và trái tim.

Gương mặt hao gầy vẫn không làm vơi đi được nét đẹp của Huyền. Đôi hàng lông mi cong vút, bờ môi mềm vẫn gợi lên trong lòng người những khát khao. Ngắm Huyền, Tùng có cảm giác cô vẫn là tiểu thư năm xưa, đáng yêu và hồn nhiên. Bất giác chỉ muốn như thời gian đang ngược về quá khứ, khi mà giữa họ chưa từng có những niềm đau. Tùng biết khoảng cách giữa hai người là rất lớn. Anh có vợ, việc bên Huyền như thế này là một chuyện ngược với lòng người. Nhưng lòng mình thì không chịu đựng thêm được nữa, Tùng rướn người, khẽ khàng đặt lên môi Huyền một nụ hôn, chớp nhoáng thôi, nó chỉ là một cái chạm cho thỏa những nhớ nhung, mê dại.

Đêm ấy, Tùng ở trong viện trông cho Huyền ngủ. Anh gục xuống bên cạnh giường, tay vẫn còn nắm chặt tay Huyền!

🌸🌸🌸

Trời tảng sáng, Tùng giật mình tỉnh giấc, hốt hoảng khi không thấy Huyền đâu. Tùng lao ra khỏi phòng, chạy khắp khuôn viên bệnh viện để tìm. Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô ngồi trên chiếc ghế đá ở một góc khuất dưới cây cổ thụ lớn.

Tùng lao tới, cởi áo khoác choàng lên người cho Huyền, chỉ lo cô lạnh.

- Em dậy sớm thế? Ngoài trời sương lắm, em vào phòng đi, cẩn thận không ốm đấy.

Huyền cúi mặt xuống, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống đôi bàn tay đang đan lại, giọng nói pha lẫn những nghẹn ngào, tức tưởi:

- Anh thấy em thảm thương lắm đúng không?

Tùng ngồi xuống bên cạnh, anh bất chấp để được ôm Huyền. Anh dang rộng cánh tay, kéo cô ngả vào lồng ngực của mình, tựa đầu lên vai mình. Lần đầu tiên sau nhiều năm tháng, Huyền cho phép bản thân mình yếu đuối, muốn được dựa vào anh dù chỉ là một chút thôi cũng được. Cô òa lên khóc, rồi sau đó từ từ ngồi thẳng, ý thức được khoảng cách của hai người:

- Em của bây giờ đáng thương hại lắm, đúng không? Một người mẹ đơn thân, không nhà cửa, không người thân, không sự nghiệp, không tiền bạc… Chồng cũ bất kể một lúc nào đó cũng có thể đến chửi bới và làm những điều xằng bậy. Nhìn sự bất lực của em đêm qua, nhìn chân dung người đàn ông mà em từng lấy làm chồng… chắc anh thương hại em lắm nhỉ?

- Em đừng nói vậy. Em là người phụ nữ đáng được trân trọng nhất. Tất cả những gì mà em trải qua bây giờ đều là tại anh.

Huyền nhìn vào mắt Tùng, miệng khẽ nhếch lên cười chua xót:

- Sao lại tại anh? Đừng tự nhận trách nhiệm về mình như thế. Nó chỉ càng làm em cảm thấy anh đang thương hại em thôi. Mọi việc trong cuộc sống của em bây giờ đều là sự lựa chọn của chính em.

- Nếu năm xưa anh không…

- Anh đừng nói nữa. Em biết lý do năm xưa anh rời bỏ em là gì. Không phải vì anh sợ bố em hay hận ông ấy ngăn cấm, anh rời đi vì nghĩ cho em và mẹ. Anh những tưởng rằng anh làm theo lời bố em thì gia đình em sẽ được vẹn toàn. Đúng không?

Tùng sững sờ khi nghe những lời Huyền nói. Anh cứ nghĩ cô không biết.

- Sau khi anh rời đi, mẹ có thú nhận với em những điều này. Nhưng mọi thứ cũng đã là quá muộn màng để cứu vãn. Vì thế, em chưa từng hận anh. Mọi sự lựa chọn sau này của em đều là quyết định của riêng em. Không liên quan đến anh, cũng không phải vì bị anh bỏ lại mà rơi vào uất ức.

- Nếu em đã nói vậy, chúng mình có thể thẳng thắn với nhau 1 lần được không em?

- Anh muốn thẳng thắn về điều gì?

- Về Minh Châu!

- Anh nghĩ con bé là con anh, đúng không?

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT