Đối trận tình thế vừa mới có kết quả, phân đội thứ bảy một tràng thở than. Mọi người với ánh mắt tiếc rẻ nhìn Lục Bình, một bộ “Vận may của huynh trưởng người
chấm dứt rồi” biểu lộ, Lục Bình cảm giác rất rõ ràng. Những người ủng hộ Lý Thành thì trực tiếp biểu lộ có chút hả hê.
Trên người mặc bộ sa y màu lửa đỏ, Sử Linh Linh chẳng biết lúc nào đi tới trước Lục Bình, cười “Hắc hắc” nói: “Thập niên đệ, cố gắng lên, ta xem trong người đó!”
Một câu nói này làm Lục Bình hơi ngượng, mặt đỏ tới mang tai, bên cạnh chúng đệ tử một trận cười ầm lên.
Đại huynh trường Diêu Dũng cũng đi tới, nói: “Tận hết sức lực, niên để thực lực đã rất bất phàm, trận này coi như có thua, người khác cũng không nói được cái gì.”
Nhị huynh trường Đỗ Phong vẫn như cũ không nói tiếng nào, chẳng qua là lúc đi qua hướng Lục Bình gật đầu một cái.
Ba người này ở phân đội thứ bảy thực lực mạnh nhất, tự thành một đoàn thể nhỏ, nếu không phải Sử Linh Linh không khiêu chiến, tam huynh trường đã sớm là vật trong túi của nàng.
Lần này ba người cùng nhau hướng Lục Bình chào hỏi, hiển nhiên là thừa nhận thực lực của Lục Bình.
Lãnh Thiến, Luyện khí chín tầng tu vi, so với Sử Linh Linh còn phải cao hơn một bậc. Hai người được gọi là “Song kiêu” trong hàng đệ tử cấp hai, cũng bởi vì hai người chẳng những tu vi cao siêu, mà còn dung mạo thuộc về hàng hồng nhan họa thủy.
Đệ tử cấp hai đến gần ngàn người, chỉ có năm vị đệ tử tu vi ở trước mười bốn tuổi đạt tới Luyện khí hậu kỳ, được gọi là “Ngũ tú”, mà năm người này trong có hai người tu vi đạt tới Luyện khí chín tầng, theo thứ tự chính là Lâm Thịnh thuộc phân đội thứ nhất cùng phân đội thứ mười bốn Lãnh Thiến. Tuy nói Lãnh Thiến mới vừa đột phá Luyện khí chín tầng không tới một năm, cũng có thể thấy thực lực của người này không tầm thường.
Khác Sử Linh Linh với vẻ sáng sủa nhanh nhẹn, Lãnh Thiến có gương mặt nghiêm túc, khiến cho người ta có cảm giác người lạ chớ đến gần. Nhưng biểu tình như vậy lại không ngờ khiến chúng đệ tử hết lần này tới lần khác tranh nhau lấy lòng. Chẳng qua là Lãnh Thiến cho tới bây giờ vẫn giữ thái độ không thèm để ý.
Lục Bình khi lên trên lôi đài thì Lãnh Thiến trong một bộ bạch y đã sớm đứng chờ ở đó.
Lục Bình y theo quy củ, hành lễ nói: “Học tỷ xin mời trước!” Sau đó lấy ra thượng phẩm pháp binh của mình, tự mình bày một thức mở đầu, chuẩn bị kỹ càng.
Lãnh Thiến cũng có một ít tò mò, nhìn cái đệ tử được gọi là “Hắc mã!” này quả thật có chút bất đồng. Đệ tử khác vừa lên đài đã tới cùng mình khiêm nhượng mấy câu, làm bộ giả mù sa mưa, còn vị này thì không, vừa lên tới liền chuẩn bị đánh đấu.
Nàng không hề biết rằng trong trí nhớ của Lục Bình mỹ nữ đã sớm nhìn ngắm quá nhiều đến mức phát ngán, nhiều đến mức miễn dịch. Hiện giờ, trước mặt hắn mỹ nữ này mặc dù dưỡng nhân, nhưng Lục Bình đối với cô gái thuộc loại hình Diệt Tuyệt Sư Thái không có chút hảo cảm nào.
Lãnh Thiến vung tay lên, một thanh đỉnh cấp pháp binh Ngọc nữ kiếm cầm trong tay. Trong lúc vung tay, một chiêu trong bộ “Ngọc nữ kiếm pháp” mang tên “Hỏi quân
tại sao” đánh ra, một đạo kiếm mang phun ra nuốt vào không chừng, hướng vai phải Lục Bình chém tới.
Lục Bình như cũ dùng một bộ “Dung huyết luyện cốt kiếm” để ngăn cản. Hai người giao thủ mấy chiêu, thử dò xét qua xong, Lãnh Thiến bắt đầu làm khó dễ, trường kiếm trong tay thế công căng thẳng, đồng thời mây đạo pháp thuật phối hợp trường kiếm cùng nhau phát ra.
Lục Bình thầm mắng một tiếng, lại là khí pháp song “Thuật” cảnh, hôm nay thiên tài thật đúng là không đáng bao nhiêu tiền rồi!
Nhìn cô gái trước mắt cùng mình tuổi tác không sai biệt lắm, tu vi lại cao hơn mình hai tầng, Lục Bình lúc trước thật vất vả mới lĩnh ngộ “Thuật” cảnh, sự vui sướng nhất thời hóa thành một vũng nước chảy.
Lục Bình co về thủ thế trong mắt mọi người như vậy lại là chuyện đương nhiên.
Lục Bình bây giờ có chút biệt khuất. Mình có thể nói là toàn diện rơi vào hạ phong, chính là mình liên tiếp phát ra hai tờ thượng phẩm huyết phù, cũng chỉ tranh được cơ hội thở dốc mà thôi, ngay cả một cơ hội phản kích cũng không có.
Cứ như vậy chịu thua sao? Lục Bình thật là không cam lòng.
Hắn không biết rằng Lãnh Thiến bây giờ cũng rất kinh ngạc. Cho dù là trận đấu trước đó nàng cùng tỷ đấu với độ tử Luyện khí tầng tám điên phong cũng không dưới tay nàng kiên trì thời gian dài như vậy.
Ban đầu còn tưởng rằng vị “hắc mã” này chỉ là một đệ tử vận khí tốt mà thôi. Bây giờ nhìn lại hắn cũng có chút chỗ độc đáo, không nói ở Luyện khí tầng bảy đã lĩnh ngộ khí pháp song “Thuật” cảnh, ngay cả thời cơ ném ra huyết phù lúc này cũng thấy người này đối với việc nắm bắt đấu pháp tiết tấu cũng tương đối tinh chuẩn, thậm chí ở trên nàng.
Phân đội trần tiên trưởng của nàng đã từng nói, chính xác nắm bắt đầu pháp tiết tấu là nắm giữ “Thế” cảnh cơ sở, tuy nói cái cơ sở này khoảng cách với nắm giữ “Thế” cảnh còn có mười vạn tám ngàn dặm, nhưng dù sao cũng có căn cơ vạn trượng cao lâu.
Chẳng lẽ mình còn không bằng cái tên đệ tử Luyện khí tầng bảy này? Lãnh Thiến khẽ cắn răng, tuy Lục Bình vẫn thế hạ phong như cũ nhưng vẫn thủ thế với chương pháp không loạn. Nàng không khỏi một trận thầm tức giận, gia tăng thế công, trong lúc nhất thời kiếm khí tung hoành, pháp thuật bay loạn. Ở dưới đài mọi người xem cuộc chiến nhìn lại, Lãnh Thiến xem ra có ý nhanh chóng kết thúc đấu pháp. Mọi người tâm tình nhất thời dâng cao, cùng hô to kêu ủng hộ Lãnh Thiến.
Khi mọi người cùng tập trung ủng hộ Lãnh Thiến, một tiếng trong trẻo truyền tới: “Lục Bình, cố gắng lên!” Trong tiếng quát có một cô ý tứ không phục khí.
Mọi người thầm mắng, đây là người nào a, cùng mọi người đối nghịch, rõ ràng là muốn ăn đòn! Nhận ra nguồn gốc thanh âm, không ngờ là Sử Linh Linh một thân hồng sa, thì ra là Sử học tỷ! Trong lúc nhất thời mấy trăm ánh mắt trợn mắt hằn học giống như tuyết gặp phải mặt trời, hóa thành sàn sàn nước chảy, ôn nhu có thể để cho người khác khắp người nổi da gà.
Lúc này Sử Linh Linh một thân đổ mồ hôi lâm ly, hiển nhiên là mới vừa kết thúc đẩu pháp. Nàng đối với ánh mắt của mọi người không thèm để ý, y như cũ lớn tiếng vì Lục Bình hô hào cố gắng lên.
Thì ra là Sử Linh Linh ở trong đấu pháp gặp một vị lão bài Luyện khí chín tầng đệ tử. Nàng mặc dù thủ đoạn ra hết, không biết sao đệ tử kia thực lực càng cường đại hơn, cuối cùng lại tế xuất một món trung phẩm pháp khí chỉ có Luyện khí chín tầng tu vi mới có thể miễn cưỡng vận dụng, Sử Linh Linh lúc này mới không địch lại, dừng lại bên ngoài vòng mười sáu.
Hạ xuống lôi đài, Sử Linh Linh biết được Diêu Dũng cùng Đỗ Phong cũng đã tiến vào mười sáu cường, liền hướng Lục Bình nơi này chạy tới, nhưng không ngờ một đám người đều ở đây muốn cho Lục Bình bại trận, trong lòng nhất thời có chút mất hứng.
Nhìn lại nữa, đối thủ của Lục Bình lại là Lãnh Thiến. Người này cùng nàng cùng xưng là “Song kiều”, tu vi lại cao hơn nàng một tầng. Điều này làm cho Sử Linh Linh tâm cao khí ngạo vốn cũng không cam; lần này đấu pháp, Lãnh Thiên lại nắm chắc phần thắng tiến vào mười sáu cường, sẽ áp lên đầu nàng, điều này làm cho Sử Linh Linh càng thêm không thoải mái.
Mọi người ồ lên cổ võ, lòng ghen tỵ của cô gái nhỏ phát tác, Sử Linh Linh nhất thời liều mạng một thân một mình cổ vũ cho Lục Bình.
Lãnh Thiến hơn nửa ngày không đánh hạ được Lục Bình cũng có chút nóng nảy, nhìn Lục Bình phòng thủ một giọt nước cũng không lọt, cảm thấy nhức đầu.
Lãnh Thiến biết Lục Bình có một phòng thủ pháp khí, vốn định thông qua công nhanh đem cái pháp khí này bức ra, mình liền có thể ung dung đánh bại. Nhưng không ngờ Lục Bình giống như hải miên trong nước, người càng muốn cho hắn khô héo, hắn càng để cho người càng nghiền ép càng nhỏ nước ra.
Lãnh Thiến cuối cùng quyết định tế xuất pháp khí công kích của mình, dù sao cũng phải tốn chút tay chân, huống chi bản thân Lãnh Thiên mình cũng không phải chỉ có một cái pháp khí.
Một món thiết chùy pháp khí từ trữ vật đại của Lãnh Thiến bay ra, trong nháy mắt biến đổi thành hơn một trường dài, rộng chừng một tòa phòng ốc, hướng Lục Bình áp tới, khiến cho mọi người dưới đài hô lên cả kinh. Mọi người hết nhìn hung khí, lại nhìn nữ tử xinh đẹp thế kia, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút sai lệch, ngay cả Sử Linh Linh nhìn Lãnh Thiến tế xuất pháp khí cũng có chút bất khả tư nghị.
Lục Bình lâm nguy!
Lục Bình hiện giờ làm gì còn có tâm tình cảm thán pháp khí của Lãnh Thiến. Hắn bây giờ đã cảm thấy thái sơn áp đỉnh, bản thân nguy ở ngàn cân treo sợi tóc. Thậm chí Lục Bình còn cảm giác được trên lôi đài, chủ trì tiên trưởng cũng chuẩn bị sẵn sàng để cứu hắn.
Dưới tình thế cấp bách, Lục Bình tế khởi pháp khí gương đồng, đem linh lực như không tốn tiền thâu nhập vào trong đó. Mặt khác, hắn vỗ ra hai tờ thượng phẩm huyết phù, hướng Lãnh Thiến đánh tới, ý đồ tạo thành trở ngại cho Lãnh Thiến.
“Canh ”
“Phốc phốc ”
Mấy tiếng nổ đi qua, gương đồng của Lục Bình thiếu chút nữa bị thiết chùy đánh bay, liên đới Lục Bình cũng phảng phất bị vật nặng đánh vào trước ngực, liên tiếp lui đến bên cạnh lôi đài.
Cũng may Lục Bình mấy tờ phù lục đánh ra hấp dẫn Lãnh Thiến chú ý, trong lúc nhất thời Lãnh Thiến lần thứ hai công kích không thể hàm tiếp theo ngay, nếu không Lục Bình chưa chắc thể tiếp được, cả người ắt phải bị đánh bay xuống lôi đài.
Ngẩng đầu nhìn lên, Lục Bình rất may không ngất đi. Một pháp khí hình thuẫn lơ lửng ở trước người Lãnh Thiến, đem mấy tờ huyết phù của hắn đánh ra hóa thành pháp thuật ngăn cản ở bên ngoài.
Quả nhiên là song pháp khí, mặc dù Lục Bình sớm nghĩ đến Lãnh Thiên sẽ có song pháp khí, nhưng trước khi suy nghĩ này bị chứng thật thì dù sao có một tia hi vọng sẽ gặp may.
Lục Bình đấu pháp với thời gian dài, linh lực trong cơ thể tiêu hao quá mức, đáng tiếc trong lúc đấu pháp không cho dùng đan dược khôi phục linh lực, nếu không có thể dùng pháp khí cùng nàng đấu một trận.
Lục Bình thấy công kích của mình không hiệu quả, liền chuyên tâm đem linh lực còn dư lại tiếp tục thâu nhập vào gương đồng, ngăn trở Lãnh Thiến dùng pháp khí công kích.
“Đang”
Lại một thanh âm va chạm lớn, Lục Bình lần nữa cản trở Lãnh Thiến công kích, đồng thời huyết dịch trong cơ thể cấp tốc lưu động, thu nạp linh khí chung quanh, dùng để bổ sung linh lực trong huyết mạch, tuy là bồi thủy xa tân, nhưng cũng có còn hơn không.
Lãnh Thiến thấy Lục Bình không công kích nữa, chẳng qua là dùng khí phòng thủ, lập tức vung kiếm lên lại hướng Lục Bình đánh tới. Lục Bình kêu khổ một tiếng, hướng một bên chật vật tránh đi.
Trong lúc nhất thời, thiết chùy trên trời không ngừng đánh xuống phía dưới. Lục Bình lại dưới kiếm của Lãnh Thiến tranh trái tránh phải, giống như một con chuột, chật vật vô cùng.
Bên ngoài sân xem cuộc chiến, mọi người lúc đầu cười ầm cả lên, nhưng khi thấy Lục Bình liên tục ba lần ngăn trở pháp khí của Lãnh Thiên công kích, còn tránh thoát Lãnh Thiến dùng trường kiếm công kích, tiếng cười dần dần thấp xuống.
Người này có thật là có tu vi ở Luyện khí tầng bảy?
Sau thời gian dài đấu pháp, có thể liên tục ba lần vận sử pháp khí, linh lực quả là thâm hậu!
Tràng đấu pháp này đã kéo dài nửa canh giờ, dưới lối đài người tụ tập càng ngày càng nhiều, bây giờ chỉ còn lại Lục Bình cùng Lãnh Thiến là chưa đấu xong mà thôi.
Lục Bình bây giờ đúng là ca hỏa chí cực. Hắn lúc nào bị người đánh chật vật như vậy, huống chi đánh hắn còn là một vị mỹ nữ, thậm chí là ở trước mặt mấy ngàn người.
Lục Bình kiên trì với thời gian càng dài, trong lòng càng không cam thất bại, ô lửa lại càng lớn, chỉ có thể gia tốc vận chuyển huyết mạch, gia tăng hấp thu linh khí bên ngoài cơ thể. Hắn đồng thời phát động mỗi một mạch máu trong thân thể, thu quát từng tia linh lực trong cơ thể. Bây giờ buồng tim của hắn nhảy lên đến một mức độ đủ khiến cho người ta trợn mắt há mồm.
Mắt thấy Lãnh Thiến pháp khí lần thứ tư công kích sắp đánh xuống, gương đồng trôi lơ lửng ở trên đầu Lục Bình lúc này đã lảo đảo muốn rơi. Lục Bình vẫn không buông bỏ, tận dụng thời gian đem mỗi một phần linh lực trong cơ thể đều rót vào trong gương đồng.
Trong tiếng nổ ầm ầm, gương đồng rơi xuống đất, thiết chùy bắn ngược trở lại!
Chặn lại được rồi, không ngờ chặn lại được!
Mọi người trong lòng âm thầm kinh thán, vì Lục Bình mà toát mồ hôi. Trong lúc vô tình, mọi người đã vì sự kiên cường cùng kiên trì của Lục Bình hấp dẫn, quên mất phần lớn trong bọn họ vốn là vì Lãnh Thiên mà tới.
Đáng tiếc, pháp khí rơi xuống đất, đây là đến lúc linh lực hao hết, mọi người cất tiếng thở dài.
“Di!” Ngay vào lúc này, chỉ nghe trên Trung ương lôi đài có mấy tiếng kinh nghi tiếng truyền tới. Mọi người quay đầu lại nhìn về phía trung ương lôi đài, lại theo ánh mắt của chư vị tiên trưởng nhìn về phía Lục Bình.
Lúc này Lục Bình hai mắt trợn tròn nhìn Lãnh Thiến, gương đông rơi trên mặt đất rung động một cái rồi từ từ lại hướng thượng bay lên.
Nếu như mọi người dưới đài có tu vi đến Dung huyết kỳ, tu luyện ra thần thức thì ắt sẽ phát hiện lúc này chung quanh Lục Bình có một đạo linh lực xoáy tròn, từng tia linh lực từ bốn phía bay tới, bị Lục Bình thu nạp tiền vào trong thân thể.
Đột phá, tu vị đột phá, ở trong đấu pháp nháy mắt đột phá.
Lục Bình chỉ cảm giác buồng tim của mình đột nhiên thay đổi chậm lại, nhưng mỗi một lần đập đều mạnh mẽ có lực. Mạch máu đột nhiên trở nên rộng rãi bền bỉ, vô số
mao tế mạch máu duỗi ra dọc theo người, đem linh lực đưa hướng tới các nơi trước đây còn chưa đạt tới trong thân thể, lại đem linh lực hấp thu chứa đựng vào trong huyết mạch, rèn luyện huyết mạch, da thịt, xương cốt. Linh lực trong huyết mạch khô khốc bỗng chốc tràn đầy hẳn lên.
Lãnh Thiến bây giờ không biết phải hình dung như thế nào về tâm tình của mình. Nàng thừa nhận mình bị người này bất khuất không buông chiết phục. Nhưng hắn vẫn phải bại, nàng không còn lựa chọn khác, hắn cũng vậy!
Vốn là mặt không có biểu tình gì, lúc này nàng càng lãnh nhược băng sương. Thiết chùy giữa không trung lần nữa đánh xuống, đang lúc mọi người cùng ồ lên, gương đồng mới vừa bay lên một thước cao đột nhiên như viên đạn bị áp lên lò xo, thoáng cái bật thật cao, lần nữa đem thiết chùy ngăn trở.
Còn không chờ mọi người từ trong biến hóa phản ứng kịp, chỉ thấy một cái tiểu ấn quay tròn lưu lưu từ trong ngực Lục Bình bay ra, trong nháy mắt biến thành mấy trượng lớn nhỏ, rít ù ù hướng Lãnh Thiên áp tới.
Lãnh Thiến sắc mặt thay đổi hẳn. Nàng không nghĩ Lục Bình sẽ đột phá tu vi, không nghĩ Lục Bình phản kích sắc bén như thế, không nghĩ Lục Bình còn có một món pháp khí, đồng thời cái pháp khí gọi là “Sơn Băng” lại có uy lực to lớn như thế. Chẳng qua là một kích, liền đem “Huyền vũ thuẫn” của nàng đánh vỡ, đồng thời nàng còn nhìn thấy Lục Bình khi tế xuất “Sơn Băng” đồng thời còn liên tiếp bắn ra ba đạo thượng phẩm huyết phù.
Lãnh Thiến lúc này pháp lực cũng bởi vì liên tục ngự sử pháp khí hao hết, đặc biệt là khi ngăn cản “Sơn Băng” đánh ra một kích kia, vốn cú đánh đó có uy lực căn bản gần bằng trung phẩm pháp khí, Lãnh Thiên trong thần sắc có chút thống khổ, hắn như thế nào lại có pháp khí như vậy?
Trong lúc vội vàng, Lãnh Thiến miễn lực phát ra một đạo kiếm khí, đánh nát một đạo phù lục, còn dư lại hai đạo phù lục nữa vô lực ngăn trở Lục Bình công kích.
Chủ trì tiên trưởng đem hai đạo phù lục chặn lại. Lãnh Thiến ngơ ngẩn nhìn về phía đối diện. Lúc này Lục Bình đã ngồi ở trên lôi đài, coi như không người bắt đầu củng cố tu vi.
Mình như vậy lại thua sao?
Động tác mau lẹ, làm người ta hoa con mắt, mọi người dưới đài chẳng qua là yên tĩnh nhìn hết thảy phát sinh, cho đến lúc này mới “Oanh” một tiếng ồn ào cả lên. Chuyển bại thành thắng! Lại là cái kết quả này!
Mọi người chỉ cảm thấy không ngờ, lại cảm thấy hết thảy đều ở trong tình lý, tiếp nhận một cách an lòng lý phải, trong lòng của mỗi người đột nhiên hào tình cùng phát.
Vĩnh không buông bỏ, đây mới là đấu pháp, đây mới là cường giả tâm tính!
Mọi người lần nữa nhìn trên khán đài, Lãnh Thiến đã ảm đạm đi xuống đài, “Vèo vèo” mấy thân ảnh bay lên đài, chính là Diêu Dũng, Đỗ Phong, Sử Linh Linh ba người. Ba người hỗ thành cơ giác, đem Lục Bình vây lại, chính là hộ pháp, bảo vệ cho hắn. Mọi người vừa ngẩng đầu, mới phát hiện chẳng biết lúc nào, Lưu tiên trưởng cũng đã đứng ở trên thượng không của lôi đài.
Trung ương lôi đài, Huyền Dung chân nhân cảm khái nói: “Đệ tử có tinh thần như thế, lo gì tông môn không hung!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!