Mặc kệ anh là đàn ông hay là trẻ con, tóm lại phải dùng một phương pháp đặc biệt để giáo dục anh.
Tiểu Kiệt được Dư Vi Lan chính thức nhận nuôi, cũng sửa lại tên thành Tô Quân Kiệt. Mọi người vẫn như cũ gọi bé là Tiểu Kiệt, ngoại trừ Tô Niệm Khâm. Anh luôn kêu cả tên họ “Tô Quân Kiệt”. Theo pháp luật mà nói, anh là đại ca của Tiểu Kiệt.
Bắt đầu từ lúc hai tuổi, trải qua ba năm trị liệu Tiểu Kiệt nhìn đã giống như một đứa trẻ bình thường. Nhưng vẫn thích yên tĩnh, cá tính hướng nội, bước đi không thăng bằng lắm.
Tiểu Kiệt cực kỳ dính Tang Vô Yên, như lời Dư Tiểu Lộ chính là: “Hai anh em nhà họ Tô của chúng ta đều bị trúng phép thuật của Tang Vô Yên.”
Trẻ con đều có chung tật xấu, không thích ăn rau quả. Vì thế Tang Vô Yên liền cùng dì Trương đem rau và thịt bầm nhỏ làm thành thịt viên, sau đó cho Tiểu Kiệt ăn.
Tiểu Kiệt ăn cơm, lực tay cầm chiếc đũa luôn không đều, lâu lâu lại làm đổ chén cơm. Cô liền hạ quyết tâm đút bé ăn, vừa đút vừa nói: “Tiểu Kiệt, há miệng. Ah, rất ngoan.”
Tô Niệm Khâm vừa vặn tương phản với đứa nhỏ, anh không thích thịt, đặc biệt loại cá nhiều xương, thích ăn rau quả, thích nhất ăn món gì cay đắng. Ở thành A, đồ ăn mang vị cay đắng thì có khổ duẫn vào mùa xuân và khổ qua của mùa hè.
Sau lại vì anh, Tang Vô Yên đi theo dì Trương học món thịt dồn khổ qua mà anh thích ăn nhất. Mà Tang Vô Yên hoàn toàn không có hứng thứ về việc này, bất quá trong nhà Tô Niệm Khâm lớn nhất, anh muốn gì sẽ làm cái đó.
Nhưng, Tiểu Kiệt vừa đến nên có chút khác, mọi người trong nhà chỉ có thể vì bé mà để khẩu vị của Tô Niệm Khâm sang một bên.
Cơm chiều, anh cau mày ăn hai miếng liền buông đũa.
Tang Vô Yên nói: “Anh là người lớn, lên nhường nhịn một chút.” Sau đó kệ anh, tiếp tục đút Tiểu Kiệt ăn cơm.
“Tiểu Kiệt, há miệng.”
“Ah- rất ngoan.”
“Nào, ăn một miếng nữa.”
Cô dỗ Tiểu Kiệt ăn nửa chén cơm, quay đầu nhìn đĩa rau, Tô Niệm Khâm ngồi chỗ kia, căn bản không có động đến.
“Anh không ăn àh?” Tang Vô Yên hỏi.
Anh đứng dậy: “Ăn không vô.”
Tang Vô Yên buồn bực, món này đều là dì Trương nấu, cũng không phải cô làm, sao anh lại đột nhiên ăn không vô?
“Em còn muốn ăn thịt viên.” Tiểu Kiệt kéo kéo tay áo Tang Vô Yên.
Còn lại nửa chén cơm, Tô Niệm Khâm quả nhiên không ăn, một mình ngồi ở chỗ xem TV, càng không ngừng đổi đài. TV mở tiếng rất lớn, giống như muốn át đi tiếng Tang Vô Yên dỗ Tiểu Kiệt ăn.
“Anh thật sự không ăn?”
“Giận no rồi.”
“Anh đã ba mươi rồi, sao còn so đo một một đứa bé.” Tang Vô Yên cúi đầu, từ trên sô pha vòng tay ôm lấy anh.
Tô Niệm Khâm thuận thế muốn hôn cô.
Tang Vô Yên lại đứng dậy tránh đi: “Bé đang nhìn kìa.”
Anh nhất thời giận: “Kêu Dư Vi Lan mang con cô ấy về, mình không thể nuôi sao mà mỗi ngày đều đưa đến chỗ chúng ta.”
Tang Vô Yên cảm thấy buồn cười: “Nhưng anh là anh trai.”
Ban đêm, chờ Tiểu Kiệt tắm rửa đi ngủ, Tang Vô Yên mới rảnh rỗi hỏi anh: “Anh đói bụng không? Em nấu ngũ cốc nha.”
“Không ăn ngũ cốc.”
“Vậy anh muốn ăn cái gì?”
“Thịt viên.”
“Thịt viên?” Tang Vô Yên hồ nghi, anh không phải không thích ăn món này sao?
“Thịt viên để trong cơm, sau đó em nói ‘Niệm Khâm, mở miệng’.” Anh mặt không đỏ tim không đập trả lời.
Tang Vô Yên sửng sốt, lập tức đỏ mặt phì cười. Một câu nói cũng khiến anh khó chịu.
Ngày hôm sau, Tang Vô Yên và Dư Tiểu Lộ đi siêu thị, bỏ Tô Niệm Khâm một mình trông đứa nhỏ.
Tô Niệm Khâm như cũ ngồi trên sô pha nghe tin tức, sẽ không quản bé.
Tiểu Kiệt hiếu động, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn ngồi băng ghế đối diện, vì thế bò xuống leo cầu thang lên lầu hai. Đi được hai bước liền trượt chân ngã xuống đất.
Tô Niệm Khâm nghe tiếng đi tới, nghiêng đầu: “Tô Quân Kiệt?”
Đứa trẻ hừ hừ hai tiếng như muốn khóc, vì bệnh khiến cho bé trời sinh không thích khóc, nhưng sau lại phát hiện chỉ cần mình vừa khóc thì Tang Vô Yên và người lớn sẽ chú ý tới, vì thế cũng bắt đầu dùng chiêu thức ấy.
“Chảy máu?” Tô Niệm Khâm trên cao nhìn xuống hỏi.
“Không có.” Bé mang tiếng khóc nức nở nói.
“Có gãy xương không?” Tô Niệm Khâm hơi cảm thấy mất mát hỏi, không thể không biết chính anh là người lớn mà Tiểu Kiệt là đứa bé năm tuổi.
Tiểu Kiệt không biết Tô Niệm Khâm nói hai chữ “ Gãy xương” có ý gì.
“Tay chân cử động được không?” Tô Niệm Khâm không có tính nhẫn nại, giải thích.
“Dạ được.” Bé nước mắt chảy ròng rất ủy khuất.
“Vậy được rồi, đừng khóc.” Tô Niệm Khâm không cúi xuống ôm bé, chính là xoay người trở lại chỗ cũ làm việc của mình, hơn nữa còn ra lệnh,“Tự mình đứng lên, tốt nhất đừng khóc.”
“Vì sao không thể khóc?” Tiểu Kiệt chu cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng chịu đựng nước mắt, bé biết lời Tô Niệm Khâm nói là không thể ngỗ nghịch.
“Em là đàn ông, là đàn ông phải bảo hộ kẻ yếu, như thế nào cứ muốn khóc liền khóc.”
“Nhưng em là chỉ là một đứa bé.”
“Đứa bé? Có thể đi, có thể nói không thể tính là đứa bé.” Tô Niệm Khâm phát biểu ý kiến bản thân, “ Tô Quân Kiệt, nhớ kỹ em là đàn ông, đàn ông của dòng họ Tô có trách nhiệm phải bảo vệ tất cả kẻ yếu trong nhà thật tốt.”
“Em đây có thể bảo hộ chị Vô Yên?”
“Chị ấy thì không được. Chị ấy thuộc phạm vị quản lý của anh, em muốn thì tìm người khác.” Tô Niệm Khâm nâng mày, tuyên bố.
“Vậy uh” Tiểu Kiệt cái hiểu cái không hiểu, nhíu mi nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!