Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng bé vẫn giống kẹo cao su thích dán lấy Tang Vô Yên. Chỉ cần nhìn thấy Tang Vô Yên, liền chết sống cũng không còn muốn chạy đi đâu nữa, còn có một lần khóc không chịu về nhà.
Cô vốn không thích trẻ con, lại không biết nói như thế nào, đối với Tiểu Kiệt là ngoại lệ. Tuy rằng bé có năm tuổi, nhưng là các phương diện khác vẫn giống cái đứa trẻ hai ba tuổi, không như trước kia nghe lời, càng ngày càng lì.
Sân có hồ cá. Ao rất cạn, đại khái cũng chỉ có một thước nước, trong hồ nuôi mấy chục con cá chép và cẩm tức. Nuôi lâu, cá nhỏ cũng không sợ người. Có đôi khi nghe thấy người ta nói nói, liền nghĩ có người cho ăn nên tụ tập thành đoàn.
Tô Niệm Khâm thích cá.
Anh như cũ vẫn cho chúng ăn, có đôi khi anh đưa tay nhẹ nhàng vào nước, cá nhỏ không sợ ngược lại tưởng đồ ăn mới, liền xúm lại cắn ngón tay anh, ngứa ngứa lại khiến anh cười.
Tang Vô Yên biết Tô Niệm Khâm coi cá này là bảo bối.
Kết quả có một ngày đẹp trời, Tiểu Kiệt một mình chạy đến hậu viện chơi. Vô Yên tìm bé, bước đến cửa liền trợn tròn mắt. Tất cả cá đều bị Tiểu Kiệt dùng muôi vớt, bỏ trên đất, không biết bỏ ra khỏi nước bao lâu rồi, không thấy nhúc nhích.
“Tô Quân Kiệt!” Tang Vô Yên phiền não.
“A.” Bé ngẩng đầu lên tiếng, còn tiếp tục chỉ chỉ những con cá chết.
Cô lúc ấy chỉ cảm thấy tức giận, một phen kéo bé đứng dậy, sau đó đánh hai cái vào mông bé.
Đứa nhỏ “Oa” Một tiếng liền khóc.
Tang Vô Yên nhất thời hối hận, lại ôm bé: “Không khóc không khóc, Tiểu Kiệt không khóc.”
“Em chính là nhìn cá nhỏ ngửa đầu trong nước rất buồn, nghĩ một chút, em liền đem bọn chúng đi phơi nắng một lát lại thả xuống.” Tiểu Kiệt một phen nước mắt nước mũi tèm lem giải thích.
Tang Vô Yên sờ sờ đầu của bé, ôm bé.
Đứa nhỏ chôn trong lòng cô, lau khô nước mắt thực thương tâm nói: “Chị ơi, em yêu chị như vậy, vừa rồi sao chị lại đánh em?”
“……”
Một lát sau, Tang Vô Yên nói với Tiểu Kiệt: “Chờ Niệm Khâm trở về, thành thật nhận sai với anh ấy, bằng không anh ấy sẽ giận, trong nhà này cũng không ai giúp được, nói không chừng ngay cả chị cũng bị đánh.”
Tô Niệm Khâm vừa đến nhà, Tiểu Kiệt chạy đến trước mặt anh lễ phép thuật lại lỗi lầm buổi chiều, bộ dáng kia cực kỳ ủy khuất, đáng tiếc trước mặt Tô Niệm Khâm không thể khóc, liền đem nước mắt nhẫn nhịn xuống.
Tô Niệm Khâm nghe xong đi qua, cũng không hề giận, nói một câu: “Chết thì đã chết rồi, về sau đừng làm loại chuyện này nữa.”
Thấy Tô Niệm Khâm nói như vậy, nguyên một buổi chiều kinh sợ liền lơi lỏng, ôm lấy chân Tô Niệm Khâm, ô ô khóc.
Tô Niệm Khâm nhíu mi, đem Tiểu Kiệt ôm vào: “Không phải đã nói với em sao, em là đàn ông, không cho phép khóc mà?”
Tiểu Kiệt lập tức ngừng khóc thành tiếng, sau đó khóc thút thít nói: “Tiểu Kiệt nghe lời, không khóc.”
Nhìn bé bị ủy khuất, Tang Vô Yên nhất thời buồn cười, lột kẹo cho bé ăn. Miệng bé ăn kẹo, nước mũi cũng khóc ra, nước miếng tí tách, đột nhiên nhớ tới cái gì, ôm cổ Tô Niệm Khâm, quệt miệng “ Chụt” hung hăng hôn lên mặt một cái: “Cám ơn anh.”
Một nụ hôn này, kẹo trong miệng, nước mũi, nước miếng, nước mắt đủ thứ dính hết lên mặt Tô Niệm Khâm.
Sắc mặt Tô Niệm Khâm tức khắc từ trắng đến xanh, lại từ xanh biến trắng, cuối cùng khôi phục màu đen, nghiêm mặt nói: “Nhóc!” Lại không có nửa điểm tức giận.
Đợi Tiểu Kiệt chạy đi, Tô Niệm Khâm nhận được khăn ướt của Tang Vô Yên lau mặt, đồng thời hỏi: “Vừa rồi em đánh bé?”
“Nhất thời tức giận liền đánh hai cái.”
“Về sau có tức giận cũng đừng đánh trẻ con, nói một chút đạo lý là được. Nếu thật muốn đánh, chờ khi qua cơn giận rồi tính, miễn cho không biết xuống tay nặng nhẹ.” Anh nhẹ nhàng nói.
Tang Vô Yên gật gật đầu, nở nụ cười. Vẫn nghĩ anh không thích đứa bé này, thì ra căn bản không phải.
Khi ngủ, Tang Vô Yên nằm trong lòng anh hỏi: “Anh nói chúng ta sinh con gái hay con trai thì tốt?”
“Đều tốt.”
“Anh thích con gái hay là con trai?”
“Con gái.” Anh không chút do dự nói.
“Vì sao?”
“Con trai có cái gì tốt, như Tiểu Kiệt, lớn lên mỗi ngày chỉ biết cùng anh tranh mẹ thôi.”
“Con gái sẽ không cãi?”
“Nếu con gái, anh muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới này tặng cho con.” Khi anh nói lời này, ánh mắt sáng trong suốt, thần sắc nhu hòa hạnh phúc.
“Phỏng chừng sẽ bị anh yêu chiều không biết tới trời đất gì nữa, không ai dám cưới con mình nữa.”
“Vậy vừa vặn, theo giúp anh, không cần lấy chồng. Anh nuôi con cả đời.”
Sau chuyện này không lâu, Tang Vô Yên cảm thấy thân thể có chút khác thường. Lúc ấy Tô Niệm Khâm đang công tác ở Hongkong. Cô liền một mình đến bệnh viện kiểm tra, sau khi lấy đến kết quả, tâm tình có chút khác thường.
Cô nghĩ tới muốn có con, nhưng vẫn cảm thấy bản thân cũng chưa đủ chính chắn, như thế nào nuôi đứa nhỏ này.
Lí Lộ Lộ nói: “Nói cậu không thương con, cậu lại nói không phải. Nói cậu thương con, cậu như thế nào lại không cần đứa nhỏ.”
Bất luận là Tiểu Kiệt hay là những đứa bé khác, cô tiếp xúc đa số là những đứa nhỏ mới có vài tuổi, đã có năng lực độc lập, cùng khái niệm của Tang Vô Yên về trẻ con hoàn toàn không giống. Cô vẫn không có hứng thú với trẻ con, vẫn cảm thấy đó là một động vật thân mềm chỉ biết chảy nước miếng, nước mũi.
Đứa nhỏ của Hứa Thiến chưa đầy tháng, cô thậm chí không dám ôm bé.
Cô và Tô Niệm Khâm sau khi kết hôn, lúc mới bắt đầu cô luôn nhắc nhở anh tránh thai. Sau lại liên tiếp vài lần đã quên tránh thai, dần dần lá gan lớn, không để tâm đến, tựa hồ xem nhẹ việc tránh thai. Thẳng đến hôm nay, cô lấy kết quả kiểm tra.
Ở cửa bệnh viện gặp một phụ nữ có thai vào , bụng lớn dọa người, một đôi chân cũng lớn vô cùng. Bình thường Tang Vô Yên nhìn đến loại tình huống này đều kính nhi viễn chi. Hứa Thiến mấy tháng mang thai, cô cũng không dám đi tìm cô ấy. Nhưng lúc này đây, cô lại ngây ngốc nhìn cô ấy đi qua.
Một đống suy nghĩ loạn cả lên, cô không có tâm phúc, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại tìm Tô Niệm Khâm.
“Ông Tô đang ở bên trong họp.” Tiểu Tần tiếp điện thoại nói.
“Vậy, một lát tôi gọi lại.”
Tang Vô Yên vừa tắt điện thoại, liền nhận được cuộc gọi của Tô Niệm Khâm. Cô đậu xe bên lề đường, sau đó nhận cuộc gọi.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Hiện tại anh đi công tác, trong thời gian này cô cũng ít khi tìm anh. Cho nên gọi điện qua đây, khẳng định là có chuyện gì, anh lập tức gọi lại.
“Niệm Khâm.” Tang Vô Yên kêu anh một tiếng.
“Huh? Như thế nào?” Anh nhếch lên khóe miệng trả lời cô.
“Bác sĩ nói, em mang thai.” Cô chậm rãi nói.
Điện thoại bên kia yên tĩnh, sau đó nghe thấy anh hỏi: “Thật?”
“Năm tuần.” Cô nói.
Cô nghe thấy tiếng anh cười: “Anh lập tức về.” Trong thanh âm dấu không được sự vui sướng.
“Anh không phải ngày mai còn có việc sao?”
“Anh lập tức đi sân bay, sẽ trở về. Em đang ở đâu?”
“Em đang lái xe về nhà.”
“Đừng đi đâu hết, ở tại chỗ, anh kêu xe tới đón em.”
Buổi tối, Tô Niệm Khâm phong trần mệt mỏi trở về, vào cửa liền hỏi: “Vợ yêu con của anh đâu?”
“Con anh vẫn là hạt đậu đỏ.” Tang Vô Yên lắc đầu nói.
“Cho dù là hạt đậu đỏ, cũng không giống hạt đậu đỏ bình thường.” Anh ngồi xổm xuống, đem lỗ tai dán lên bụng cô. Rõ ràng chính là cái gì cũng không nghe thấy, nhưng anh vẫn làm như vậy, còn nghe rất lâu.
Anh cười ngẩng đầu nói với cô: “Chúng ta thật sự có con.”
Khi nói chuyện, ánh mắt sáng trong suốt, hai tròng mắt tựa hồ tỏ ra ánh sáng ôn nhu sáng bóng, lông mi giương lên, khóe miệng mở ra độ cong rất lớn. Vẻ mặt kia thật sự cực kỳ đáng yêu.
Tô Niệm Khâm làm cho cô cảm thấy xúc động, Tang Vô Yên thấy tất cả bất an của mình đều bị tan biến.
Anh, thật thực thích đứa nhỏ này.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Tô Niệm Khâm không còn có cường điệu trình tự đóng cửa và mở cửa.
Tang Vô Yên báo cáo tình hình cho Triệu Manh.
Triệu Manh nói: “Anh ta đối với hôn nhân của hai người bắt đầu có cảm giác an toàn.”
Tang Vô Yên hỏi: “Vì sao đột nhiên biến mất.”
Triệu Manh nói: “Có lẽ liên quan tới đứa nhỏ.”
Tang Vô Yên thì thào nói: “Đứa nhỏ?”
Triệu Manh gật đầu: “Đứa nhỏ vừa xuất hiện, khiến cho anh ta cảm giác chính mình chẳng những là một người đàn ông, còn sắp thành cha rồi. Hai việc quan trong này tạo ra ý thức trách nhiệm, củng cố hôn nhân của hai người, tăng mạnh cảm giác an toàn của anh ta và nhận thức đồng cảm, cho nên không còn dùng phương thức bên ngoài để thừa nhận bản thân.”
Thì ra, một đứa nhỏ đối với anh mà nói quan trọng như vậy. Tang Vô Yên cũng bắt đầu cẩn thận hơn.
Đoạn thời gian kia có thể hình dung biểu tình của Tô Niệm Khâm như đang tắm trong gió xuân vậy. Cả công ty, không ai không biết ông chủ sắp làm cha, tâm tình thực không sai.
“Làm phụ nữ có thai, có cảm giác gì?” Trình Nhân hỏi.
“Giống như từ người vợ bình thường lập tức biến thành nữ hoàng bệ hạ.” Tang Vô Yên đắc chí.
“Khoa trương như vậy.”
“Đương nhiên.” Tang Vô Yên tỏ ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.
Cái loại đãi ngộ này còn tốt hơn nữ hoàng bệ hạ, phải nói là nữ hoàng bệ hạ còn không bằng. Trước kia đều là cô xem sắc mặt Tô Niệm Khâm, nay nông nô là xoay người làm chủ nhân. Tô Niệm Khâm cơ hồ ngừng tất cả xã giao, đem tất cả thời gian rảnh ở bên cạnh Tang Vô Yên.
Cô kêu hướng đông, anh sẽ không đi hướng tây.
Cô nói muốn uống nước ấm, Tô Niệm Khâm sẽ đưa cô ly nước khẳng định không phỏng tay không nóng đầu lưỡi, vừa cao hơn nhiệt độ cơ thể một chút.
Cô nói muốn nghe chuyện công chúa hạt đậu, anh cũng không dám kể chuyện người đánh cá và con cá vàng.
“Cậu cũng giày vò người ta quá.” Trình Nhân lắc đầu.
“Ai kêu của con anh ta tra tấn tớ.”
Khi đứa bé đến tám tháng theo lệ đi kiểm tra, Tô Niệm Khâm đưa cô lên xe rồi nghĩ nghĩ lại trở lại tìm bác sĩ, sau khi về không nói tiếng nào.
“Niệm Khâm, anh sao vậy?”
“Ngộ nhỡ con vừa ra sinh cũng giống anh không nhìn thấy gì thì làm sao bây giờ?”
“Bác sĩ nói sao?” tay Tang Vô Yên run lên.
“Bác sĩ nói không thể xác định có thể di truyền không, các phương diện là bình thường, nhưng lúc anh sinh ra cũng là bình thường, qua nhiều ngày bọn họ mới phát hiện anh không nhìn thấy.”
Anh đem mặt chôn vào tay Tang Vô Yên. Cô cúi xuống, dùng mặt cọ cọ lên tóc anh.
“Ba mẹ anh đều bình thường, có thể thấy được không phải di truyền, cho nên con của chúng ta cũng sẽ bình thường.”
“Ngộ nhỡ thì sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!