Lọc Truyện

Chàng Rể Phế Vật

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Tiễn đến khách sạn hả?” Lê Kim Huyên hỏi.

Trần Xuân Độ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn luôn có một tia mờ mịt không thể xóa bỏ.

“Tổng giám đốc Lê, anh buồn ngủ rồi, anh về phòng ngủ đây.” Sau khi Trần Xuân Độ nói xong thì quay về phòng, bấm điện thoại.

Đầu dây bên kia, giọng nói của một người thanh niên vang lên, Trần Xuân Độ trầm giọng nói: “Chú ý từng nhất cử nhất động của Metis, mục đích Metis đến thành phố T chắc chắn không thể đơn giản như vậy…”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Xuân Độ đứng bên cửa sổ, làn gió buổi đêm mang theo hơi lạnh, Trần Xuân Độ nhìn ánh đèn sáng choang ngoài cửa sổ, hai mắt nhìn ra xa, trong lòng nặng trĩu lo âu…

… …

Một buổi chiều, Trần Xuân Độ làm xong việc liền trở về nhà. Tô Loan Loan đã tháo băng gạc phía dưới bụng, vết thương đã khép lại từ lâu, cô ta vận động gân cốt một chút, đi ra khỏi biệt thự.

“Sao cô lại ra đây?” Trần Xuân Độ gọi Tô Loan Loan lại.

“Vết thương gần như đã khỏi hẳn, khoảng thời gian này tổng giám đốc Lê không có ai bên cạnh bảo vệ, có tôi ở đây, ít nhất có thể cho cô ấy một ít cảm giác an toàn.” Ánh mắt Tô Loan Loan quét qua Trần Xuân Độ, có chút khinh thường, theo lý mà nói, thân là đàn ông của Lê Kim Huyên, cảm giác an toàn kia lẽ ra phải do Trần Xuân Độ mang lại mới phải.

Kết quả, ai mà ngờ được tên này vô dụng như vậy, đến mức Lê Kim Huyên phải thuê Tô Loan Loan về bảo vệ an toàn cho chính mình.

Trần Xuân Độ cong môi lẩm bẩm: “Cảm giác an toàn thì có ích gì, còn ngoan cố như vậy, không phải suýt nữa không bảo vệ được cô ấy sao…”

Giọng nói của Trần Xuân Độ rất nhẹ, nhưng không ngờ thính giác của Tô Loan Loạn lại nhạy bén như vậy, sau khi nghe thấy những lời thì thầm của Trần Xuân Độ thì lập tức xoay người lại, lạnh lùng liếc anh một cái: “Tôi đã làm hết mức có thể, bảo vệ cô ấy trong khả năng của mình, không giống như một số người, chỉ biết núp sau lưng phụ nữ, để người phụ nữ đó thay mình che mưa chắn gió.”

Tô Loan Loan nói xong, liền rảo bước ra ngoài biệt thự.

Trần Xuân Độ dửng dửng nhìn theo bóng lưng của Tô Loan Loan, khóe miệng dần gợi lên một đường cung…

Ở lối vào của tòa nhà Lê Thị, hai nhân viên bảo vệ đang đứng thẳng lưng, vẻ mặt cương nghị.

Đột nhiên có hai người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, hùng hổ tiến đến gần tòa nhà Lê Thị.

Hai nhân viên bảo vệ đưa tay ra, ngăn cản hai người đàn ông mặc áo sơ mi hoa lại, lịch sự nói: “Thật xin lỗi, xin hãy nói rõ mục đích, gần đây tập đoàn Lê Thị không cho phép người không liên quan đi vào.”

Đây là quyết định mới nhất của tập đoàn Lê Thị, gần đây tỷ lệ bạo loạn an ninh công cộng ở thành phố T ngày càng gia tăng, nên tập đoàn Lê Thị rất sợ có người vào trong gây rối.

“Hừ, bạn của ông đây ở trong đó, tôi vào xem một chút cũng không được sao?” Một trong hai kẻ mặc áo sơ mi hoa tức tối, bất bình nói.

“Không được, trừ khi có nhân viên của tập đoàn Lê Thị đưa anh vào.” Nhân viên bảo vệ vẫn một mực không cho vào.

“Cút ngay!” Tên áo hoa còn lại vẻ mặt lạnh như băng, đẩy nhân viên bảo vệ ra.

“Ba!” Tên áo hoa kia bỗng ra tay, lập tức hung hăng tát vào mặt nhân viên bảo vệ!

“Chỉ là con chó giữ cửa, con mẹ nó lại dám dương oai với ông đây, ông ở Ác Chu Đường, không ai dám không nể mặt!” Tên áo hoa đạp vào bụng nhân viên bảo vệ, sau đó ném ngã bảo vệ đó ra xa mấy mét! Nhân viên bảo vệ phun ra một ngụm máu tươi, máu đỏ vương vãi khắp mặt đất!

“Đứng lại!” Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, đội trưởng đội an ninh dẫn đầu khoảng mười mấy nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy tới.

“Được… các người giỏi lắm! Cứ đợi đấy!” Hai tên áo hoa liếc mắt nhìn mấy nhân viên bảo vệ đang chạy tới, hai bên nhìn nhau, gắt gao uy hiếp!

Ngay sau đó, hai tên này nhanh chóng rời đi, khi những nhân viên bảo vệ đỡ hai người ở cửa dậy thì hai kẻ mặc áo hoa đã biến mất khỏi quảng trường.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi trải qua sóng gió, tòa nhà Lê Thị nhanh chóng khôi phục lại sự yên bình.

Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu, một thời gian sau, trước cửa tập đoàn Lê Thị, dòng người đi lại bỗng giảm đi rất nhiều.

Đột nhiên, từ xa, một đám người hung hăng lại gần tòa nhà Lê Thị!

Bên cửa sổ cao sát đất, ánh mắt Lê Kim Huyên quét ra ngoài cửa sổ, đang ngắm phong cảnh bên ngoài, thì bỗng nhiên thần sắc đông cứng lại nhìn về phía quảng trường trước cửa tập đoàn Lê Thị bị rất nhiều người vây kín!

Trước cửa tòa nhà, một đội nhân viên bảo vệ từ bên trong tòa nhà Lê Thị xông ra, chặn cửa và đối đầu với đám người kia. Bầu không khí giằng co, đầy mùi thuốc súng!

Hai nhân viên bảo vệ ở cửa bị một nhóm người khống chế, hai người trong số chúng vừa đấm đá vừa đè đầu nhân viên bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT