Lọc Truyện

Chàng Rể Phế Vật

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lê Kim Huyên khẽ xùy một tiếng, nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt khinh khỉnh, tên này chỉ giả vờ là giỏi, dù cho có chứng cứ thì anh cũng có thể suy đoán được gì chứ?

“Xem ra anh biết phá án?” Tô Loan Loan nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.

“Anh không phải là thám tử, chỉ tùy tiện nói mà thôi.” Trần Xuân Độ lắc đầu, khóe miệng Tô Loan Loan chứa đầy ẩn ý, dưới ánh nhìn của cô, tên lừa gạt Trần Xuân Độ còn không dám khoác lác.

“Sau khi ăn xong thì nhanh chóng tới tập đoàn đi, mời chuyên gia về an ninh mạng đến để sửa chữa lại hệ thống máy chủ, chỉ cần sửa được thì giá nào cũng đều chấp nhận.” Lê Duy Dương căn dặn, chỉ cần có thể sửa máy chủ thì cho dù có là công ty phụ trách an ninh mạng tốt nhất nước C, ông cũng mời tới.

Lê Kim Huyên gật đầu, sau khi ăn xong bữa sáng, ba người nhanh chóng đi tới tập đoàn Lê thị.

Sau khi Lê Kim Huyên đi vào văn phòng tổng giám đốc, ngồi xuống ghế thì lập tức gọi Lâm Trinh Tuyết vào, hỏi Lâm Trinh Tuyết về tình hình của máy chủ công ty, cô ta đáp: “Tổng giám đốc Lê, máy chủ của công ty đã được khắc phục.”

“Khắc phục rồi?” Lê Kim Huyên ngạc nhiên: “Là bộ phận kỹ thuật làm sao?”

Lâm Trinh Tuyết lắc đầu: “Bộ phận kỹ thuật sáng nay tới công ty đã thấy vậy rồi, họ cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, máy chủ của tập đoàn Lê thị được khôi phục nguyên vẹn như ban đầu, dường như chưa từng có việc bị tin tặc tấn công vậy.”

Sắc mặt Lê Kim Huyên vô cùng nghi hoặc… Đến cả cô cũng không thể hiểu được, tập đoàn Lê thị rõ ràng đang gặp phải mối nguy lớn, vậy mà đến sáng nay đã được hóa giải rồi.

“Người nhận lệnh điều tra đã tìm ra hung thủ làm cho máy chủ gặp lỗi chưa?” Lê Kim Huyên hỏi.

“Chuyện này là do người làm, bộ phận kỹ thuật có nói hôm đó chỉ có Chu Thiên đụng vào máy chủ.” Lâm Trinh Tuyết nói tiếp: “Tổng giám đốc Lê, nếu việc này là Chu Thiên làm, mà giờ anh ta lại chết, vậy coi như là chết không đối chứng rồi.”

“Tôi biết rồi.” Sắc mặt của Lê Kim Huyên lạnh lùng, sau khi bảo Lê Trinh Tuyết rời đi, cô tiếp tục suy tư, cô vẫn không hiểu lắm, rốt cuộc có người giật dây bảo Chu Thiên làm những chuyện này không.

Mà nếu có thì người đó là ai?

Lâm Trinh Tuyết đi được mấy bước thì đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau lưng cô ta: “Thư kí Lâm.”

Lâm Trinh Tuyết dừng bước, thấy Trần Xuân Độ thì lễ phép mỉm cười: “Trần Xuân Độ.”

“Buổi trưa có rảnh không?” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.

Lâm Trinh Tuyết suy nghĩ một chút: “Chu Thiên chết rồi, hôm nay công việc ở công ty có lẽ sẽ rất nhiều, chắc tôi không có thời gian đâu.”

Trần Xuân Độ gật đầu: “Vậy được rồi, tình hình công ty hiện tại thế nào?”

Lâm Trinh Tuyết cũng không giấu diếm, nói hết toàn bộ cho Trần Xuân Độ.

“Bộ phận kỹ thuật nói họ cũng không hiểu được tình trạng của máy chủ?” Trần Xuân Độ bĩu môi: “Không phải nói bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Lê thị được đào từ công ty có tiếng trong ngành này về sao, ngay cả chuyện này cũng không hiểu được?”

Lâm Trinh Tuyết nói thêm vài câu với Trần Xuân Độ rồi vội vã trở lại phòng làm việc của mình, Trần Xuân Độ tựa người lên cửa sổ, ánh mắt phóng ra bên ngoài, sâu thẳm vô hạn.

Chuông điện thoại vang lên dồn dập, Trần Xuân Độ bắt máy, đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của một người đàn ông đẹp trai: “Boss, mọi chuyện giải quyết xong rồi.”

Trần Xuân Độ gật đầu, người thanh niên kia tiếp tục nói: “Tôi còn thiết lập thêm mấy lớp bảo vệ cho máy chủ. Nếu có người đủ năng lực phá vỡ nó thì đó đích thực là cao thủ của cao thủ.”

người thanh niên này nói không sai, năng lực của cậu ta rất mạnh, sửa chữa một lỗ hổng của máy chủ mà cả bộ phận kỹ thuật bó tay, đối với cậu ta chỉ dễ như trở bàn tay.

Chuyện này Trần Xuân Độ bảo cậu ta làm một cách âm thầm, tránh bứt dây động rừng.

“Có thể tra ra ai làm không?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Là Chu Thiên làm, lỗ hổng của máy chủ là do người nội bộ gây ra, nhưng lạ là anh ta lại không hề che giấu hành vi của mình.” Chàng trai mở miệng, cậu ta nghi ngờ Chu Thiên không có ý định ở lại tập đoàn Lê thị nữa, dù biết người của Lê thị rất nhanh sẽ tìm ra mình nhưng dường như anh ta không hề có ý định chừa lại đường lui cho bản thân.

Trần Xuân Độ cúp máy, mà đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát từ xa truyền lại, vang vọng trên con phố của thành phố T.

Vẻ mặt của Trần Xuân Độ thay đổi, anh cúi đầu nhìn những chiếc đèn báo hiệu đang nhấp nháy của xe cảnh sát, đoàn xe dừng lại trước cửa tập đoàn Lê thị.

Một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồng phục cảnh sát bước xuống xe, ngay cả bộ đồng phục cảnh sát cũng khó có thể che giấu được thân hình gợi cảm của cô.

Vây quanh bóng người xinh đẹp này là rất nhiều nam cảnh sát, họ vội vàng đi về phía tập đoàn Lê thị, ánh mắt thâm thúy của Trần Xuân Độ lóe lên một tia sáng kỳ quái… Người này không phải ai khác, chính là Diệp Thái Linh!

Nhân viên bảo vệ ở lối vào tập đoàn Lê thị nhìn thấy nhiều cảnh sát và xe cảnh sát như vậy, họ rùng mình một cái, không dám ngăn cản mà nhanh chóng tránh sang một bên!

Diệp Thái Linh đi thẳng vào trụ sở của tập đoàn Lê thị mà không bị cản trở chút nào. Toàn bộ sảnh lớn của tập đoàn Lê thị yên tĩnh đến không một tiếng động, rất nhiều nhân viên của công ty nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc, họ thầm nghĩ, công ty xảy ra chuyện gì mà lại kinh động đến cả Sở cảnh sát của thành phố T!

Diệp Thái Linh dẫn đầu một nhóm cảnh sát đi thẳng vào trụ sở của Lê thị, trực tiếp đi tới văn phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Bụp!”

Cửa văn phòng tổng giám đốc bị đạp tung một cái, các viên cảnh sát nhanh chóng tiến vào bao vây bàn làm việc của Lê Kim Huyên!

Lê Kim Huyên ngẩng đầu, tóc dài buông xõa phía sau lớp áo choàng, nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Diệp Thái Linh đầy mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT