Lọc Truyện

Chàng Rể Phế Vật

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Dần dần, sát khí lan tràn trong cơ thể Trần Xuân Độ lui đi, màn đêm sâu thẳm, bóng tối vô biên phủ xuống, bao phủ khuôn mặt anh, khiến nó càng lúc càng trở nên mờ mịt.

Bóng cây quay cuồng, ánh trăng sáng mờ rọi qua kẽ lá, Đường Nhu từ nơi xa, chỉ có thể nhìn thấy Trần Xuân Độ đang cúi đầu.

Vẻ mặt của Đường Nhu rất phức tạp, thân hình trắng ngà, uốn éo quyến rũ, đối với một người đàn ông mà nói, quả là một cám dỗ chí mạng.

Đường Nhu không ngờ tới, người cứu bản thân, lại là Trần Xuân Độ.

Trước đây cô ta căm ghét Trần Xuân Độ, nhưng lúc này, sự căm ghét đó đã biến mất.

Cô ta không biết phải đối mặt với Trần Xuân Độ như thế nào, cũng không biết phải nói gì.

Trần Xuân Độ im lặng đứng đó, qua một lúc sau, mới quay người bước đi.

“Đứng lại!”

Đường Nhu nhìn thấy Trần Xuân Độ muốn rời đi, trong lòng lo lắng, hét lên một tiếng, ngăn Trần Xuân Độ lại.

Trần Xuân Độ dừng lại, Đường Nhu nghiến răng, hạ quyết tâm, chạy về phía Trần Xuân Độ.

Quần áo của cô bị người đàn ông xé nát, không mảnh vải che thân, lúc cô ta chạy, tạo thành một cảnh tượng đẹp không thể tả.

Trần Xuân Độ ngơ ra, sau đó lộ ra vẻ bất lực.

Đường Nhu… cái này đúng là đang muốn dụ dỗ anh mà!

Trần Xuân Độ không chút do dự, hai chân giẫm một cái, biến thành một tia chớp hình người nhanh chóng rời đi!

“Đứng lại!” Đường Nhu hét lớn, nhưng Trần Xuân Độ đã trở thành một điểm đen ở đằng xa, tốc độ của anh quá nhanh, Đường Nhu không thể đuổi kịp.

Đường Nhu đứng lại, nhìn thấy trên mặt đất còn sót lại một chiếc áo khoác, khuôn mặt xinh đẹp sửng sốt, cô ta nhặt chiếc áo khoác lên, khoác lên người, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể còn sót lại cùng với mùi khói nhàn nhạt trên áo khoác, khiến đôi mắt xinh đẹp long lanh của cô ta, có một làn nước hiếm hoi, với những giọt nước mắt long lanh tuôn ra từ đôi mắt.

…………

Biệt thự nhà họ Lê, có một bóng đen nhanh chóng tiếp cận, sau vài lần nhảy lên xuống, dễ dàng nhảy qua bức tường bao quanh bởi lưới điện cao thế của biệt thự, đáp xuống bãi cỏ.

Trần Xuân Độ đi dạo trong biệt thự một vòng, khi một số vệ sĩ đang tuần tra nhìn thấy Trần Xuân Độ, tiến đến rất lịch sự, đưa một điếu thuốc: “Anh Trần, hút một điếu!”

Trần Xuân Độ xua tay: “Vợ không cho hút thuốc, ở đây không thể hút.”

“Anh Trần, cách sắp xếp của anh rất hay, gần đây luôn có một số người lén lút quan sát bên ngoài biệt thự, vào nửa đêm chúng tôi đã bắt được vài con tôm tép muốn len lén đi vào đây.” Đội trưởng vệ sĩ hoàn toàn khâm phục Trần Xuân Độ, cung kính vô cùng, quả thật giống như một chuyên gia trong sách giáo khoa vậy!

Trần Xuân Độ cười nhạt, nếu như vệ sĩ biết được Trần Xuân Độ đã từng ở trong giới quân sự ở nước ngoài, kế hoạch tác chiến của nhiều nhiệm vụ được đưa vào sách giáo khoa, không chừng sẽ quỳ xuống luôn!

Trần Xuân Độ cười nhạt nói chuyện phiếm với vệ sĩ một hồi, ánh mắt sâu thẳm vô tình nhìn qua cỏ cây khu biệt thự, trong đáy mắt nổi lên một tia lạnh lẽo!

Khả năng quan sát siêu phàm của Trần Xuân Độ đã đem tất cả dấu vết tàn phá của ngôi biệt thự hiện rõ vào trong mắt anh, đôi mắt sâu thẳm của anh có vài phần giận dữ.

Trên thực tế, những cây cỏ bị giẫm nát trên nền cỏ, vết tay trên tường, tàn thuốc trong góc… Đều là những dấu vết của việc cao thủ lẻn vào biệt thự dưới sự giám sát của vệ sĩ!

Nếu Trần Xuân Độ không phát hiện, những cao thủ này, cho dù có đi vào trong biệt thự, cũng sẽ không có ai biết! Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân, gặp nguy hiểm!

Trần Xuân Độ đảo mắt qua một vòng, ánh mắt càng ngày càng sâu, hai ngày nay, có mười mấy người lẻn vào biệt thự, nhiều hơn so với lúc trước, có lẽ thấy Trần Xuân Độ chưa trở về, liền bắt đầu không kiêng nể gì cả.

Trần Xuân Độ ánh mắt hiện lên sự dữ tợn, sau khi để đám vệ sĩ đi, anh cúi đầu gọi người thanh niên kia: “Tìm xem gần đây thế lực nào đang theo dõi Lê thị, dạy cho bọn họ một bài học.”

“Dạ.”

Trần Xuân Độ đẩy cửa bước vào biệt thự, bên trong biệt thự, Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân đang mặc khăn tắm, nằm trên chiếc sô pha mềm mại rất to lớn, xem tivi.

Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân vừa mới tắm xong, mái tóc đen bóng mềm mại và óng ả để sau vai, trên tóc còn đọng lại những giọt nước long lanh, ướt át thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ của dầu gội đầu.

Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn, Lê Kim Huyên và Tô Tiểu Vân lộ ra hai đôi chân dài như tuyết, mặc kệ người đàn ông Trần Xuân Độ đang trong độ tuổi sung sức ở đó.

“Về rồi sao?” Tô Tiểu Vân liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái: “Lại trễ như vậy, anh lại đi quán bar sao?”

“Không có, sau khi ăn xong không tìm được đường về, nên hơi mất thời gian.” Trần Xuân Độ cười cười nói.

“Đồ ngốc,” Lê Kim Huyên vừa nói vừa cầm điều khiển từ xa, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm trên ghế sô pha: “Sống ở thành phố T lâu như vậy rồi còn có thể lạc đường, thiểu năng sao?”

Khóe miệng Trần Xuân Độ giật giật, hiển nhiên, Lê Kim Huyên vẫn còn bận tâm đến chuyện cả đêm qua anh không về, đến bây giờ cũng chưa bỏ qua.

“Lê tổng, để anh rửa chân cho em nhé.” Trần Xuân Độ ân cần lấy một chậu nước nóng cho Lê Kim Huyên.

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ kinh ngạc và kỳ quái, nhưng cô nhanh chóng nhẹ nhõm, còn chế nhạo, tên này, thấy cô tức giận rồi, liền chủ động lấy lòng bản thân như một con Pug.

Một đôi chân ngọc ngà xinh đẹp duỗi ra, Trần Xuân Độ nhéo nhéo bàn chân ngọc ngà, bỏ vào trong nước nóng, hơi ấm thoải mái khiến lông mày của Lê Kim Huyên giãn ra, khuôn mặt xinh hơi mệt mỏi lộ ra vẻ hài lòng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT