Lọc Truyện

Chàng Rể Phế Vật

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ông nội cô ta lại… nhượng bộ?

Đường Nhu vừa định chất vấn Đường Đức rằng mình có phải cháu gái ruột hay không, bỗng nhiên một bàn tay to duỗi vào từ ngoài xe ôm lấy vòng eo thon yêu kiều của cô ta.

Đường Nhu bị Trần Xuân Độ ôm ngang ra ngoài một cách thô lỗ, cô ta liều mạng giãy giụa la hét nhưng hoàn toàn không làm được gì.

“Cậu Trần, xin hãy nương tay, con bé còn quá nhỏ.” Đường Đức không nhịn được nói một câu.

“Yên tâm, tôi sẽ không làm cô ta bị thương.” Giọng Trần Xuân Độ vọng vào từ ngoài xe.

“Anh buông tôi ra!” Đường Nhu liều mạng giãy giụa, nhưng tay Trần Xuân Độ như kìm sắt khống chế cô ta, đặt cô ta lên cốp xe.

Ngay sau đó Trần Xuân Độ nhìn vào cặp mông căng tròn của Đường Nhu, sâu trong mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo.

“Bốp!”

Tay Trần Xuân Độ vỗ mạnh vào mông Đường Nhu!

Cùng lúc đó, một tiếng thét đau đớn của phụ nữ vang vọng cả bầu trời.

Trong xe, Đường Đức thở dài lắc đầu.

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Đường Nhu giờ đây tràn đầy xấu hổ và phẫn nộ, mặt cô ta đỏ bừng như táo chín muồi. Cô ta cảm nhận được rõ sự đau đớn truyền lại từ mông mình, nó khiến cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ!

Sự trừng phạt của người này lại là thế này!

“Thả tôi ra!” Giọng Đường Nhu cũng thay đổi, bờ môi đỏ như sắp bị răng ngà cắn đứt!

Đường Nhu muốn dùng tay che mông, nhưng tay cô ta nhanh chóng bị Trần Xuân Độ giữ lại, anh giơ một tay khác lên đánh vào mông cô ta!

“Bốp!”

Trần Xuân Độ đánh vào nửa bên mông phải khiến Đường Nhu chỉ ước có thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào, sát khí quanh quẩn trong không khí!

“Khốn nạn, tôi phải giết anh a a!” Đường Nhu lớn tiếng thét gào.

“Giết tôi?” Trần Xuân Độ cười khẩy, lạnh giọng nói: “Hôm nay tôi sẽ thay người nhà cô dạy dỗ cô lại!”

Trần Xuân Độ vừa dứt lời, tay anh không ngừng giơ lên hạ xuống, tiếng vang dội liên tiếp quanh quẩn, theo tiếng hét của Đường Nhu, Đường Đức ngồi trong xe cũng đỏ mặt già.

Đường Nhu cắn chặt môi đỏ, cô ta cố gắng kìm nén âm thanh phát ra từ trong miệng mình, nhưng ai ngờ trong mắt Trần Xuân Độ chợt lóe lên một tia nghiền ngẫm, anh đột nhiên đánh mạnh tay hơn.

“Bốp!”

Tiếng đánh này vang dội hơn vài lần trước rất nhiều, có thể nói Trần Xuân Độ đánh không chút nương tay khiến Đường Nhu không nhịn được nữa, môi đỏ khẽ hé phát ra tiếng rên trầm bổng quyến rũ làm người ta mơ tưởng sâu xa.

Cơ thể mềm mại của Đường Nhu run rẩy, cô ta vừa thẹn vừa tức, trong đôi mắt đẹp trong veo dấy lên ngọn lửa giận ngút trời!

Từ khoảnh khắc đó, Đường Nhu đã thề Trần Xuân Độ đừng để rơi vào tay cô ta, nếu không Trần Xuân Độ không chết cũng sẽ bị lột da!

“Bốp!” Lại một cái đánh, Đường Nhu đỏ mặt kêu rên, kéo cô ta về lại với thực tế.

Đường Đức ngồi trong xe đỡ trán thở dài liên tục, Đường Nhu gây ra rắc rối lớn như vậy khiến mặt già của ông ta cũng mất sạch!

Bên ngoài chiếc xe, Đường Nhu vịn vào xe, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như máu, trên mặt đan xen giữa xấu hổ và giận dữ, cô ta nghiến chặt răng, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, ai không biết còn tưởng Đường Nhu đang làm gì đó.

Tay Trần Xuân Độ lên xuống, theo tiếng đánh vang dội vang lên rất lâu, cuối cùng chân Đường Nhu cũng mềm nhũn, thân thể mềm mại nhanh chóng run rẩy, nước mắt đảo quanh trong đôi mắt đẹp như có thể bật khóc trong giây tiếp theo.

Mãi đến khi giọng Đường Nhu đã khàn, sự trừng phạt của Trần Xuân Độ mới coi như kết thúc.

Mà đôi chân thon dài mềm mại của Đường Nhu run rẩy, không chịu nổi nữa khuỵu xuống đất.

Vẻ mặt lạnh lùng của Trần Xuân Độ hơi dịu lại, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Đường Nhu, anh đưa tay ôm lấy vòng eo thon của cô ta vào lòng. Thân thể mềm mại của Đường Nhu bị Trần Xuân Độ ôm, mùi thơm tao nhã xộc vào mũi khiến lòng Trần Xuân Độ rung động.

Giờ phút này, cho dù sức khống chế của Trần Xuân Độ có lớn tới đâu, anh cũng khó có thể chống cự lại dáng vẻ này của Đường Nhu!

Đường Nhu dựa vào lòng Trần Xuân Độ, cô ta vẫn muốn vùng vẫy, nhưng cô ta đã bị anh đánh mệt lả, chỉ có thể thở dốc, ngọn núi cao ngất phập phồng dữ dội. Ánh mắt Trần Xuân Độ lướt qua, nhìn theo cổ áo Đường Nhu là có thể thấy bộ phận trắng như tuyết khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.

Trần Xuân Độ dứt khoát ném Đường Nhu vào băng ghế sau một cách thô lỗ. Sau khi trút giận lên Đường Nhu, vẻ mặt anh trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

“Cậu Trần, chuyện trước đây đã xúc phạm tới cậu, hôm khác tôi nhất định sẽ đến nhà xin lỗi.” Đường Đức kính cẩn, khách sáo nói.

Trần Xuân Độ liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và phẫn nộ của Đường Nhu, anh lắc đầu: “Không cần.”

Anh nhìn Đường Nhu, khóe miệng cong lên, sau đó lập tức xoay người ngồi lên chiếc phân khối lớn chạy về phía xa.

Sau khi Trần Xuân Độ đi xa, mấy tên vệ sĩ run rẩy kia mới cẩn thận vây lại, những gì vừa xảy ra trên xe đã khắc sâu vào đầu họ, sự ngang ngược của Trần Xuân Độ khiến họ hoàn toàn kinh hãi!

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT