Lọc Truyện

Chàng Rể Phế Vật

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trần Xuân Độ lập tức ngớ người. Bài, để làm gì vậy?”

“Cô không đi tắm à?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Anh thật sự cho rằng tôi là loại người như vậy sao?” Đường Nhu nhướng mày, liếc Trần Xuân Độ một cái rồi khẽ cười nói: “Tôi chỉ lừa anh đến đây để chơi bài thôi.”

“Tôi…”

Trần Xuân Độ ngơ ngác rồi chuyển sang choáng váng. Anh trừng mắt nhìn Đường Nhu nhưng trong đầu vẫn chưa theo kịp ý cô ta!

Mẹ kiếp, mình bị gài rồi?!

Vạn cha nó… Đường đường là một huyền thoại ở nước ngoài mà lại có ngày ăn quả lừa!

Những lời này nói cho Trần Xuân Độ nghe đi nữa thì chính anh cũng không tin. Nhưng anh đúng thật là kẻ cắp gặp bà già rồi!

Nếu anh chàng đẹp trai đó biết chuyện nhất định sẽ cười đến rụng răng, từ nay về sau chuyện này sẽ là vết nhơ mà cả đời này Trần Xuân Độ không bao giờ rửa sạch!

Anh mà lại bị cho vào bẫy?!

Đường đường là một huyền thoại ở nước ngoài mà lại có một ngày bị con gái lừa. Nói ra ai mà tin! Chuyện này đúng là làm đảo lộn tam quan mà!

“Mọi người sắp đến rồi, anh đợi một chút đi, sẽ đến nhanh thôi.” Đường Nhu nhìn thoáng qua đồng hồ, chậm rãi nói.

Mãi cho đến buổi chiều, Trần Xuân Độ mới từ trong phòng bước ra với vẻ mặt đau khổ. Sắc mặt anh rất khó coi, oán khí ngập trời, nếu là phụ nữ anh chắc chắn sẽ là một oán phụ!

Anh và đám người Đường Nhu gọi tới đã cùng chơi ba cây, anh chưa từng nghe qua kiểu đánh bài này, nếu không phải thời gian anh ở nước ngoài, ngày nào anh cũng chơi ở căn cứ, chơi đến mức xuất thần nhập quỷ thì anh thua sạch là cái chắc.

Trần Xuân Độ buồn bực trong lòng, ai mà ngờ được, Đường Nhu lừa anh đến để chơi bài chứ, ngay cả Trần Xuân Độ cũng buông lỏng cảnh giác mà!

Trần Xuân Độ rời khỏi khách sạn thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn mà Đường Nhu gửi đến, bảo Trần Xuân Độ đi đường cẩn thận.

“Ken két…”

Khi Trần Xuân Độ đi đến quầy bar đối diện, lấy xe đạp, cỡi về toà nhà Lê thị thì ở một góc đường có một cái máy ảnh đã sớm chụp lại hết thảy.

Sau khi Trần Xuân Độ rời đi, người của nhà họ Lê cất máy ảnh, lên xe sedan và lái đến biệt thự nơi Lê Thần Vũ đang ở.

Biệt thự của Lê Thần Vũ.

Lê Thần Vũ ngồi trên ghế sô pha da nhìn mấy tấm ảnh nhìn mấy tấm ảnh nằm trong máy, toàn bộ đều là ảnh chụp Trần Xuân Độ cùng Đường Nhu đi thuê phòng.

“Được lắm.” Lê Thần Vũ cười cười, nhìn tên thủ hạ nhà họ Lê đã chụp ảnh nói: “Thưởng đậm.”

“Vâng.”

“Gửi những thứ này cho thư ký của Lê Kim Huyên, sau đó là các tòa soạn báo lớn.” Lê Thần Vũ lẩm bẩm:” Mấy cơ quan truyền thông đó chẳng phải muốn lấy được những thông tin tiêu cực của con đàn bà đê tiện Lê Kim Huyên sao, bây giờ mình cho không họ như vậy để xem họ sẽ phát huy thế nào.”

Không lâu sau khi trở lại tòa nhà của Lê thị, Trần Xuân Độ mở cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc thì thấy Lê Kim Huyên mặt mày băng giá, như thể Trần Xuân Độ đã biến thành không khí vậy.

“Tổng giám đốc Lê, cô sao vậy?” Trần Xuân Độ nghi hoặc hỏi.

“Không cần anh quản.” Lê Kim Huyên lãnh đạm đáp lại.

Đột nhiên, điện thoại nội bộ trong văn phòng tổng giám đốc reo, Lê Kim Huyên nhấc máy, đạm mạc nói: “Mang lên đây.”

Một lá thư được đặt trên bàn làm việc của Lê Kim Huyên, cô nhẹ nhàng mở, và những tấm hình trượt ra khỏi phong bì.

“Cái này…” Lê Kim Huyên sững sờ, cầm lên một tấm ảnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm ảnh chụp Trần Xuân Độ cùng Đường Nhu đang sóng vai, nói cười.

Những bức ảnh có vẻ mạch lạc với nhau, cho đến khi Trần Xuân Độ đi vào phòng rồi rời khỏi phòng mới dừng lại.

Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn thấy những tấm ảnh, anh cũng trợn tròn hai mắt.

“Tổng giám đốc Lê, chuyện này em phải nghe tôi giải thích.” Trần Xuân Độ bối rối nói: “Chúng tôi chỉ ở bên trong chơi bai, chơi ba cây… Những chuyện khác chúng tôi chưa từng làm…

“Không cần giải thích nữa.” Lê Kim Huyên thu hồi ảnh chụp rồi bất ngờ đứng dậy, quăng mạnh phong bì vào mặt Trần Xuân Độ: “Cút!”

Tổng giám đốc nữ thần rốt cục cũng bộc phát! Cô như một nữ vương khiến cả văn phòng tổng giám đốc như đang chấn động!

Trần Xuân Độ không chút do dự mở cửa phòng, trốn chạy khỏi văn phòng tổng giám đốc với bộ dạng thảm hại chưa từng thấy.

Một lát sau nhân, Trần Xuân Độ định chờ Lê Kim Huyên nguôi giận sẽ quay lại giải thích thì đột nhiên thấy hai vệ sĩ đi thẳng đến chỗ Trần Xuân Độ.

“Ông Trần, tổng giám đốc Lê dặn chúng tôi phải mời ông rời khỏi đây, mời.” Vì cũng có nhiều người trong tập đoàn Lê thị biết được mối quan hệ giữa Trần Xuân Độ cùng Lê Kim Huyên nên họ cũng không dám làm càn.

Từ trên xuống dưới tập đoàn Lê thị đều xôn xao bàn tán về quan hệ giữa Trần Xuân Độ cùng Lê Kim Huyên, có người nói Trần Xuân Độ cùng Lê Kim Huyên là nhân tình nhân ngãi, cũng có người nói là quan hệ chủ tớ. Thậm chí còn có người nói Lê Kim Huyên đang theo đuổi Trần Xuân Độ, tóm lại, đồn đãi kiểu gì cũng có.

“Tôi sẽ tự đi.” Trần Xuân Độ bị hai vệ sĩ đuổi ra khỏi tòa nhà Lê thị, cảm thấy chán nản vô cùng.

Nhưng khi Trần Xuân Độ thử gọi điện thoại thì mặt mũi đen như đít nồi, cơ hồ không còn lời gì để nói nữa!

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT