Chương 1469:
“Em dám!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh Hung dữ: “Còn nhỏ tuổi không học đi, dám tìm bạn trai mà nói, không cần chị gái em đánh em, anh sẽ đánh em một trận!”
“Anh rể, anh nỡ sao?”
Trịnh Khánh Vân cười khẽ.
“Anh không nố, anh căn bản không nỡ khiến em chịu ấm ức!
“Còn nữa, nếu tối nay không có anh rể đúng lúc xuất hiện, không biết là em sẽ có hậu quả gì rồi!”
Cô ta vừa mới bị đưa tới biệt thự, Bùi Nguyên Minh lập tức dẫn theo Đường Nhân Đồ xông vào, cho nên Trịnh Khánh Vân còn chưa bị người ta làm gì.
Chỉ có thể nói vận may của cô ta quá tốt.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Em không trách anh là được, chuyện này là vì anh mà ra, tất nhiên là phải do anh gánh vác.”
Trịnh Khánh Vân có chút im lặng, một lát sau mới nói khẽ: “Anh rể, nếu, em nói là nếu”
“Nếu em không phải là em vợ của anh, anh còn đối xử với em tốt như vậy không?”
Trịnh Khánh Vân vươn đầu ra, trên gương mặt tràn ngập nghi ngờ.
“Nghĩ cái gì thết”
Bùi Nguyên Minh liếc cô ta một cái.
“Em là em vợ anh, chuyện này sẽ không thay đổi!”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Được rồi, không nói nữa, hôm nay hơi mệt, anh ngủ trước đây”
Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân ấm ức, vốn cảm thấy Bùi Nguyên Minh kiếm cớ mà thôi, nhưng không thể ngờ tới một lúc lâu sau, cô ta thật sự nghe thấy tiếng gáy của Bùi Nguyên Minh.
Trịnh Khánh Vân sửng sốt một lát, lúc này cô †a mới biết được, anh rể nhìn có vẻ nhàn nhã, không gì không làm được, hôm nay chắc chắn cũng chịu áp lực rất lớn.
Một lát sau, Trịnh Khánh Vân lặng lẽ chui ra khỏi chăn.
Ở dưới ánh trăng, cô ta giống như nữ thần dưới ánh trăng.
Cô ta cẩn thận tiến tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, vươn tay muốn chạm vào gương mặt như điêu khắc của Bùi Nguyên Minh, nhưng chần chừ một lát, cô ta lại tới gần trán Bùi Nguyên Minh hôn nhẹ một cái.
“Cảm ơn anh, anh-rể…”
“Nếu anh không phải là anh rể của em, thật sự tốt biết bao…”
Thiếu nữ thở dài một hơi, biểu cảm không nhìn ra được là vui vẻ hay bi thương, phức tạp tới cực hạn.
Cùng lúc đó.
Khu biệt thự cạnh bờ biển Dương Thành, trong một ngôi biệt thự theo phong cách Giang Nam, mười mấy nam nữ ăn mặc đẹp đế ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Người cầm đầu, rõ ràng là Quách Tuấn Anh một trong bốn cậu chủ của Cảng Thành.
Ngoại trừ anh ta ra, ở giữa còn có hai người đàn ông khí thế không khác anh ta lắm.
Bên trái là một người đầu đầy tóc bạc, là Chân Vũ Long của nhà họ Chân ở thủ đô.
Chân Vũ Long, thế tử nhà họ Chân ở thủ đô, một trong sáu thế tử ở thủ đô trong truyền thuyết!
Một người khác là nhà họ Bạch ở Tô Hàng, thế tử nhà họ Bạch, Bạch Mộ Phong.
Hai người này đều là bạn tốt của Quách Tuấn Anh, cộng thêm thuộc hạ của bọn họ, cả đám chỉ điểm giang sơn, viết những lời khích lệ, đặc biệt là đối với thế cục trong nước và chính sách quốc tế đều phân tích rõ ràng.
Một số gái tiếp khách, cả đám đều nhìn với vẻ sùng bái không thôi, ước gì có thể trực tiếp quỳ trên đất ngưỡng mộ đám cậu chủ này.
Đám gái tiếp khách này, lấy Thiệu Tĩnh Anh cầm đầu.
Lúc này Thiệu Tĩnh Anh không có hứng thú với những đề tài này, mà bớt thời gian mở miệng nói: “Anh Quách, hôm qua anh đã nói, hôm nay An Tiến Bình sẽ ra tay với.Bùi Nguyên Minh mà?”
“Hơn nữa anh ta còn dẫn theo bốn vị Thiên Vương và tam thánh Taekwondo của Băng Quốc tới áp trận!”
“Tình hình hiện giờ thế nào rồi?”
Vẻ mặt Thiệu Tĩnh Anh hung dữ.
Cô ta đã mất hết mặt mũi trước mặt Bùi Nguyên Minh, lúc này ước gì có thể thấy thi thể của Bùi Nguyên Minh.
Quách Tuấn Anh vươn tay nâng cằm Thiệu Tĩnh Anh lên, cười nói: “Thiệu cách cách, tin tức của em đúng là nhanh nhạy thật đấy!”