Chương 1472:
Bùi Nguyên Minh tò mò: “Thân phận nào?”
“Thân phận thế tử Minh!”
Nghe thấy thế, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Nếu như ngay cả thân phận thế tử Minh bọn họ đều không điều tra ra được, như vậy mọi người không tránh khỏi quá coi thường đối thủ của chúng ta”
Hạ Vân hơi sửng sốt, một lát sau lộ ra nụ cười khuynh quốc.
Thỉnh thoảng cô ấy sẽ quên mất, cho dù là thân phận thế tử Minh, cũng chỉ là ngụy trang trước mặt vị này mà thôi.
Thân phận chân chính của anh, đúng là truyền thuyết!
“Tổng giám đốc Bùi, còn có một chuyện khác, chuyện tập đoàn Thiện Nhân chúng ta đóng gói đưa ra thị trường đã xử lý xong xuôi “Anh xem, có phải chúng ta nên lựa chọn thời cơ đưa ra thị trường hay không”
Bây giờ Lôi Tuấn Quang mở miệng, đồng thời đưa một chồng tài liệu tới.
Bùi Nguyên Minh lật xem một lát, sau đó nói: “Được, làm việc dựa theo nước chảy đi, đến lúc đó mời nhiều gia tộc lớn, xí nghiệp lớn tới tham dự lễ chúc mừng đưa ra thị trường của chúng ta”
“Dạ!”
Mấy ngày kế tiếp, trái lại Bùi Nguyên Minh có chút rảnh rỗi.
Khả năng tồn tại trả thù vẫn chưa xuất hiện.
Bao gồm Lý Vân Thiện của tài phiệt thượng tinh trong truyền thuyết, giống như hoàn toàn biến mất.
Ngay cả Quách Tuấn Anh lúc trước hung hãn ương ngạnh, giống như cũng mất tung tích.
Chỉ có chuyện tập đoàn Thiện Nhân đưa ra thị trường đang trong thời gian đẩy mạnh.
Ba ngày sau, Bùi Nguyên Minh đang dùng trà ở vườn hoa Hoàng Gia, phía sau truyền giới giọng nói giòn giã.
“Anh rể!”
Trịnh Khánh Vân tràn ngập sức sống xuất hiện, kéo lấy cánh tay Bùi Nguyên Minh: “Gần đây chị em đều bận tới mức xoay vòng, không rảnh đi theo em, tối nay anh có thời gian không?”
Mấy ngày nay, bên tập đoàn Đế Hào làm ăn rất tốt, mấy mảnh đất mà Trịnh Tuyết Dương nhìn trúng đều thuận lợi lấy tới tay.
Nhưng vì chuyện này, mỗi ngày cô đều đi sớm về trễ, đã mấy ngày Bùi Nguyên Minh không gặp được cô.
Trái lại bên Trịnh Khánh Vân, nghỉ ngơi ba ngày xong, hẳn là cô ta đã khôi phục. Tuy gần đây trở nên hơi gầy, nhưng gương mặt càng trở nên dễ nhìn hơn.
Cộng thêm hôm nay cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đen, đôi chân dài lộ ra ngoài, vô cùng trêu chọc ánh mắt.
Cô ta vừa mới tới gần, mùi hương thanh xuân đặc biệt của con gái phả vào mặt.
“Có chuyện gì thế?”
Bùi Nguyên Minh vươn tay phải ra búng nhẹ vào trán Trịnh Khánh Vân một cái, mỉm cười mở miệng.
“Nếu anh nhớ không nhầm, hôm nay là khai giảng của trường đại học Đà Nẵng bọn em?”
“Chẳng những là khai giảng, hơn nữa vận may của em tốt, còn được tiến cử gia nhập hội sinh viên trong khoai Trịnh Khánh Vân hơi đắc ý mở miệng nói.
“Vậy thì chúc mừng em” Bùi Nguyên Minh cười khẽ một tiếng, nhìn bộ dạng hoạt bát sinh động của Trịnh Khánh Vân, trái lại anh yên tâm hơn.
Chuyện này nói lên Trịnh Khánh Vân đã ra khỏi bóng ma tâm lý chuyện mấy ngày trước.
Lúc này, Trịnh Khánh Vân nhớ tới chuyện chính: “Anh rể, tối nay anh có rảnh không?”
Bùi Nguyên Minh gật đầu: “Có rảnh!”
“Vậy tối nay em cần anh cả đêm!”
Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân vui vẻ, nhưng sau khi nói xong cô ta cảm thấy những lời này hơi ái muội, gương mặt lập tức ửng đỏ.
Lén liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, thấy anh không phát hiện ra, Trịnh Khánh Vân mới nhanh chóng nói: “Tốinay có một buổi tụ họp, em muốn dẫn anh đi cùng em”
“Tụ họp? Rốt cuộc trường đại học của các em là đọc sách-hay là làm xã giao vậy? Không có việc gì thì tụ họp làm gì? Không được phép đi!” Bùi Nguyên Minh lại búng trán Trịnh Khánh Vân một cái.
Cuộc sống đại học thật tốt!
Rảnh rỗi thì có thể tụ họp.
Chẳng lẽ lúc trước anh đi học là học trường đại học giả?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!