Chương 1494:
Vẻ mặt Chu Chính Nghĩa ấm ức, nhưng vẻ mặt Khổng Chí Minh.thì vô cùng khó coi, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
Lúc này anh ta ước gì có thể tiến lên bóp chết Chu Chính Nghĩa.
Trêu chọc ai không trêu, lại cứ trêu chọc Bùi Nguyên Minh!
Còn gọi mình tới nơi này, đây là muốn anh ta đi tìm đường chết đây mà!
Phải biết răng, lần trước Khổng Chí Minh không dễ dàng gì mới bảo vệ được cái mạng nhỏ, chỉ phế đi một tay một chân mà thôi.
Không thể ngờ tới vết thương còn chưa tốt hơn, lại gặp Bùi Nguyên Minh, con mẹ nó thực sự là khóc không ra nước mắt mà.
Một đám người nhìn chằm chằm, Bùi Nguyên Minh đi tới bên cạnh thùng rác vứt khăn tay đi, sau đó mới thản nhiên trở về trước mặt Khổng Chí Minh, lạnh nhạt nói: “Anh Khổng, chúng ta tiếp tục đi”
“Tôi hỏi anh nói nhé? Anh có ý kiến gì?”
Toàn thân Khổng Chí Minh run lên, nói: “Không dám, không dám!”
Anh ta đâu dám có ý kiến.
Anh ta là người có uy tín danh dự, anh ta là người nhà họ Khổng ở Sơn Đông, nhưng vấn đề là, phải xem người trước mặt mình là ail Tuy anh ta không biết thân phận cụ thể của Bùi Nguyên Minh, nhưng ngay cả Khổng Văn Khưu đều phải cung kính với anh, đầu óc anh ta bị nước vào mới dám trêu chọc Bùi Nguyên Minh!
Anh ta không biết bây giờ là tới giẫm Bùi Nguyên Minh.
Nếu biết chuyện này, dùng tám kiệu nâng anh †a tới, anh ta cũng sẽ không đi.
Còn có ý kiến với Bùi Nguyên Minh?
Cho anh ta một ngàn lá gan, anh ta cũng không dám!
Không dám sao?
Vậy mà không dám?
Hai chữ vô cùng đơn giản, lúc này chấn đắc mọi người ngoài khét trong sống.
Đây là người nhà họ Khổng ở Sơn Đông, cháu thủ lĩnh thứ hai của Đà Nẵng, lúc ra sân uy phong vạn phần, bây giờ sợ thành như vậy, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Đám phụ nữ hám giàu đều trợn tròn mắt há to miệng, có người còn tát mình một cái, xác định xem có phải là mình đang nằm mơ hay không.
Nhưng một giây sau, mọi người càng thêm đờ đẫn.
“Quỳ xuống”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, nhìn vẫn thản nhiên như cũ.
Rất rõ ràng, anh không có ý tha cho Khổng Chí Minh.
Nhà họ Khổng ở Sơn Đông thì thế nào?
Nếu hôm nay không phải mình, đổi thành một quần chúng vô tội nào đó mà nói, chỉ sợ cũng sẽ bị Khổng Chí Minh giãm chết.
Mà nghe nói như vậy, tất cả mọi người mơ hồ rồi.
Cho dù thân phận bối cảnh của Bùi Nguyên Minh thật sự dọa người, nhưng mà bảo Khổng Chí Minh quỳ xuống sao? Sao có thể có chuyện này được?
Anh ta là người của nhà họ Khổng ở Sơn Đông đấy!
Nhà họ Khổng ở Sơn Đông không cần mặt mũi à?
“Rầm!”
Còn không đợi mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy Khổng Chí Minh vùng vẫy xuống khỏi xe lăn, chịu đựng đau nhức, trực tiếp quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Bùm..: Không chỉ Chu Chính Nghĩa, không chỉ Bạch Tuấn Hào, đầu óc mọi người đều đã rối loạn!
Thật sự quỳ xuống rồi à?
Cậu chủ trong truyền thuyết, có thân phận bối cảnh dọa người, Bùi Nguyên Minh chỉ nói một câu là quỳ xuống rồi sao?
Làm sao có thể?
Vẻ mặt mọi người ở đây mờ mịt, căn bản không biết nên lộ ra biểu cảm gì.
Ngô Kim Hổ hơi bïu môi, chút bản lĩnh đó của Khổng Chí Minh cũng muốn làm ra vẻ trước mặt tổng giáo đầu?
Làm ra vẻ cái beep!
Gia chủ nhà họ Khổng ở Sơn Đông đến đây, cũng chưa chắc dám làm ra vẻ như thế!
“Quỳ thẳng lên”
Bùi Nguyên Minh lấy một cái khăn tay ra, để trước người Khổng Chí Minh.
Khóe miệng Khổng Chí Minh giật giật, nhưng ngay sau đó nhặt khăn tay lên, để lộ băng vải trên mặt mình, sau đó dùng khăn tay chà lau sạch sẽ mặt mình.
Sau đó anh ta đứng thẳng thân thể.
Cảnh tượng này khiến mọi người trợn tròn mắt, cậu chủ Khổng đang diễn cái gì thế?
“Bốp!”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Bùi Nguyên Minh tát mạnh một cái, tát Khổng Chí Minh lắc lư người.
“Vội tới ra mặt vì em họ à?”
“Sợ saol”
“Bắt nạt người ta rất sảng khoái đúng không?”
“Bốp!”
“Tôi đánh gấy một tay một chân của anh, còn chưa thấy giáo huấn đủ à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!