Chương 1505:
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
Bỗng nhiên Việt Thế Long ở bên cạnh mở miệng nói: “Tổng giám đốc Bùi, cậu cảm thấy hung thủ giết Sở Văn Trung có ý đồ gì?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không phải cầu tài, không phải báo thù, như vậy xác suất lớn nhất là quấy rối”
“Chưa chắc là nhằm vào tôi, nhưng muốn rung chuyển thế cục ở Dương Thành, là chuyện không thể nghi ngờ rồi”
“Dù sao bây giờ Dương Thành như một cái thùng sắt, người ngoài không muốn giữ quy củ tiến vào là không có khả năng”
“Nhưng nếu đẩy tôi lên đầu ngọn gió, thậm chí chính phủ Đà Nẵng không thể không đẩy tôi ra cho Long Môn một lời giải thích thỏa đáng, như vậy bọn họ mới có thể xông vào”
Nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Suy tính như vậy, mục đích của hung thủ không phải giết Sở Văn Trung, cũng không phải giết tôi”
“Mục đích của người này hẳn là muốn khiến Long Môn ra sân, bọn họ nhân lúc loạn mà chui vào…”
“Cũng có thể nói, bọn họ đang nhằm về phía thế tử Minh, cũng là nhằm về phía tổng giáo đầu…
Lúc nói ra những lời này, khóe miệng Bùi Nguyên Minh hơi nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Dương Định Quốc và Việt Thế Long liếc nhau một cái, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.
Bọn họ vốn cho rằng, đối phương là tới vì thế tử Minh.
Nhưng mà không thể ngờ tới, đối phương còn có xác suất tới vì tống giáo đầu.
Nhằm vào thế tử Minh, còn có khả năng chỉ là tranh đấu trong giới kinh doanh mà thôi.
Còn nhằm về phía tổng giáo đầu, chỉ sợ trong chuyện này sẽ càng sâu hơn một tầng rồi.
“Chuyện này các ông dựa theo trình tự điều tra, những chuyện khác không cân để ý tới, tôi sẽ xử lý” Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng.
“Dạo này Dương Thành chắc chăn sẽ rất loạn, nhưng Dương Thành không thể loạn!”
“Người nào dám quấy rối, ông bắt người đó!”
“Người nào có ý kiến, ông bảo bọn họ tới tìm tôi”
“Dạ!”
Dương Định Quốc và Việt Thể Long đều đứng khoanh tay.
Nếu vị này đã mở miệng, vậy thì không có gì hay để nói nữa.
Kế tiếp thể cục ở Dương Thành, chắc chắn sẽ càng thêm hỗn loạn.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão!
Lúc nói chuyện, ba người đi ra khỏi nhà xác, đi tới vị trí cửa.
Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà ngay sau đó, bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới âm thanh ô tô gâm rú, sau đó chỉ thấy mấy chiếc xe rất bá đạo đỗ ở cửa.
Trong xe có mười mấy nam nữ chui ra, cả đám đều mặc đồ tang, vẻ mặt lạnh lùng.
Dương Định Quốc nhìn đám người này, khế nhíu mày, giống như vô cùng bất ngờ vì sự xuất hiện của bọn họ.
Sắc mặt Việt Thế Long thì rất khó coi, ông ta vâng mệnh phong tỏa bến cảng ra vào Dương Thành, nhưng bây giờ đám người này vẫn đi vào được.
Rất rõ ràng, hai bọn họ đều biết thân phận của đám người này.
Trái lại Bùi Nguyên Minh không nói gì, mà tràn ngập hứng thú nhìn cảnh tượng này.
Đám người này do một người phụ nữ dáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp cầm đầu, mái tóc dài của cô ta được búi lại, trong đôi mắt giống như có tia điện, trên gương mặt đều là kiêu căng.
Lúc này cô ta nhìn một vòng xung quanh, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Anh là Bùi Nguyên Minh, thế tử Minh!”
Rất rõ ràng, cô ta biết được nhiều chuyện, ít nhất biết được thân phận thế tử của Bùi Nguyên Minh.
Nhưng cho dù biết rõ thân phận thế tử của Bùi Nguyên Minh, lúc này trên người cô ta vẫn tràn ngập sát ý.
Dương Định Quốc vừa định mở miệng, Bùi Nguyên Minh đã vấy tay, sau đó thản nhiên nói: “Tôi đúng là Bùi Nguyên Minh, cô là ai?”
“Tôi là đại đệ tử của Sở Văn Trung, Tân Ý Hàm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!