Chương 1509:
Trước mắt bao người, Bùi Nguyên Minh liên tục tát mạnh từng cái, không có ý thương hương tiếc ngọc, cũng không định nương tay.
Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt thế Tân Ý Hàm này, nhanh chóng bị anh tát cho mặt mũi bầm dập, đánh cho đám sư đệ sư muội cô ta trợn mắt há hốc miệng.
Ngay cả Dương Định Quốc và Việt Thế Long ở bên cạnh đều nhìn tới mức ngây người.
Bọn họ đều biết Bùi Nguyên Minh rất trâu, nhưng không biết Bùi Nguyên Minh trâu bò tới mức độ này.
Tần Ý Hàm vô cùng mạnh mẽ, cầm trong tay giấy phép giết người, ở trước mặt anh chỉ như giấy?
“Rầm!”
Một cái tát cuối cùng đánh ra, thân thể Tần Ý Hàm trực tiếp bị đánh bay.
Cô ta giấy dụa trên đất một lát, mới phun ra một ngụm máu, cố gắng chống người đứng dậy.
Bùi Nguyên Minh đi tới trước người cô ta, đá một cái, cái đá này là đá về phía đan điền chỗ bụng cô ta.
“Không!”
Lúc này, đầu Tần Ý Hàm chảy đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, muốn tránh né nhưng không có sức lực.
“Rầm..”
Cái đá này của Bùi Nguyên Minh đá trúng đan điền chỗ bụng cô ta, chỉ trong nháy mắt Tân Ý Hàm cũng bị phế đi.
Tần Ý Hàm nằm trên mặt đất, trên gương mặt đều là tuyệt vọng và sợ hãi.
Chỉ trong nháy mắt khi ngã xuống, Tần Ý Hàm muốn vùng vẫy đứng dậy, nhưng kết quả là phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân không ngừng giật giật trên đất.
“Cái gì?”
Đám sư đệ sư muội của cô ta thấy cảnh này, sắc mặt cả đám đều tái nhợt.
Vậy mà Tần Ý Hàm bị phế đi như vậy?
Khó có thể ngờ tới, Bùi Nguyên Minh chỉ tát mà thôi, vậy mà Tần Ý Hàm cũng không thể đỡ được?
Cuối cùng còn trực tiếp bị phế đi?
Bọn họ vừa sợ vừa giận nhìn Bùi Nguyên Minh, cảm thấy đây là cảnh tượng khó hiểu nhất trên đời này.
Người như vậy, rốt cuộc là khủng bố tới mức độ nào.
Mà vào lúc này, bọn họ đều đã hiểu rõ.
Cho dù không cầm môn chủ Long đè ép Sở Văn Trung, Sở Văn Trung cũng không có khả năng là đối thủ của Bùi Nguyên Minh.
“Long Môn phân hội thủ đô, chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao?”
“Như vậy mà cũng dám nói tiền trảm hậu tấu, quân quyền đặc biệt cho phép với tôi?”
“Không đỡ nổi một kích!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, đi tới trước người Tân Ý Hàm.
Toàn thân Tân Ý Hàm run rẩy, cô ta đã hiểu rõ, chênh lệch giữa mình và Bùi Nguyên Minh lớn tới mức khó có thể tưởng tượng.
Buồn cười là vừa rồi cô ta còn đang dõng dạc muốn phế Bùi Nguyên Minh, muốn anh tự đánh gãy hai tay, muốn anh túc trực bên linh cữu của Sở Văn Trung.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, lại có kết quả như vậy.
Cái gọi là Thiên Kiêu của cô ta, chỉ như truyện cười trong tay Bùi Nguyên Minh.
“Họ Bùi kia, hôm nay tôi chịu thiệt, nhưng tôi bị đánh bại, không phải là Long Môn phân hội thủ đô chúng tôi bị đánh bại!”
Tần Ý Hàm ngẩng đầu lên, vẻ mặt quật cường và kiêu ngạo.
“Người của chúng tôi, sớm muộn gì cũng sẽ báo thù cho tôi!”
Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, nhìn xuống Tần Ý Hàm, thản nhiên nói: “Đệ tử đứng đầu như cô đều bị đánh bại, cô cảm thấy ai dám tới gây sự với tôi?”
“Cô quá yếu, không có biện pháp mang tới ngạc nhiên vui mừng cho tôi!”
“Nhưng mà nể mặt cô vì báo thù cho sư phụ, hôm nay tôi không giết cô!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, chỉ là một Tần Ý Hàm, giết hay không đều không phải là chuyện lớn.
Sau đó anh cười như không cười nhìn đệ tử khác của Long Môn phân hội thủ đô: “Các người có ai chuẩn bị cho tôi ngạc nhiên vui mừng hay không?”
Đám người vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, lúc này cả đám đều cúi thấp đầu xuống, căn bản không dám nhìn thẳng vào Bùi Nguyên Minh.
Ngay cả đệ tử đứng đầu như Tần Ý Hàm đều không chịu nổi một kích, bại binh như núi đổ, những người khác đi lên đều chịu chết thôi.
“Không ai mang tới ngạc nhiên vui mừng cho tôi, vậy thì tôi bắt đầu tính sổ!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!