Chương 1511: “Long Ngục?”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.
Đại Hạ có mấy cơ cấu đặc biệt.
Vệ binh rồng phụ trách bảo vệ tất cả nhân vật quan trọng ở Đại Hạ, Long Môn thì phụ trách duy trì trật tự cơ bản của thế giới ngầm ở Đại Hạ.
Hình phạt chính của Long Ngục khác với cục cảnh sát thông thường, phụ trách an toàn của quốc gia, thậm chí là một số vụ án vô cùng nghiêm trọng.
Nói một cách đơn giản, những vụ án cục cảnh sát không dám điều tra, bọn họ sẽ điều tra!
Cục cảnh sát không dám bắt người, bọn họ tới bắt!
Cục cảnh sát không giết người, bọn họ tới giết!
Muốn nói tiền trảm hậu tấu, quân quyền đặc biệt cho phép, Long Ngục còn trên Long Môn.
Lúc này Bạch Mộ Phong mỉm cười nói: “Nhìn biểu cảm của anh Bùi, hẳn là biết Long Ngục đại diện cho cái gì?”
“Anh là người khả nghỉ tập kích sát hại Sở Văn Trung phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, chuyện này có liên quan trọng đại…”
“Xét thấy tình hình quá mức nghiêm trọng, vụ án vô cùng phức tạp, bây giờ tôi muốn bắt anh về Yến Kinh thẩm tra”
“Sau khi kết thúc thẩm tra, nếu thật sự phạm tội, thì phải đưa tới hình bộ xử lý”
“Anh Bùi, anh muốn bó tay chịu trói, hay là đợi tôi ra tay đây?”
Vẻ mặt Bạch Mộ Phong lạnh nhạt, nhìn Bùi Nguyên Minh cười mà như không cười nói.
Bạch Tuấn Hào bị tổn thất nặng nề trong tay Bùi Nguyên Minh, anh ta cũng không có ý báo thù thay em trai.
Bây giờ ra tay, là Quách Tuấn Anh mời.
Ngoại trừ hợp đồng ba mươi lăm nghìn tỷ ra, còn có một nguyên nhân khác, chính là Bạch Mộ Phong muốn nhìn xem người đàn ông mà Bùi Diễm Lan nhớ mãi không quên, rốt cuộc là có điểm nào đặc biệt.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nhìn Bạch Mộ Phong, nói: “Thống lĩnh của Long Ngục? Uy phong thật to, sát khí thật lớn, muốn bắt tôi cũng được, nhưng lệnh bắt đầu?”
Bạch Mộ Phong mỉm cười: “Long Ngục chúng tôi không có thứ đó, cũng không cần”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Những lời này nghĩa là anh không định giảng đạo lý, ỷ thế hiếp người à?”
“Không, đây là quân quyền đặc biệt cho phép”
Bạch Mộ Phong lộ ra biểu cảm trêu tức, nhìn Bùi Nguyên Minh: “Long Ngục cũng có giấy phép giết người”
“Đương nhiên, có lẽ thế tử Minh chướng mắt thứ này”
“Nhưng mà hôm nay nó có thể đè chết anh!”
Lúc này Thiệu Tĩnh Anh cũng ôm hai tay, vẻ mặt khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.
Ở trong tình huống như vậy còn làm ra vẻ?
Chết đến nơi rồi, vậy mà mình còn không biết!
Chẳng lẽ anh vẫn chưa rõ, bắt đầu từ lúc mình đắc tội anh Quách, vận mệnh đã định rồi sao?
Cái gì mà thế tử Minh của Đà Nẵng? Người đứng đầu Dương Thành?
Ở trước mặt anh Quách, không là cái rắm gì!
Huống chỉ lúc này có thống lĩnh của Long Ngục Bạch Mộ Phong ở đây, cho dù Bùi Nguyên Minh có ngàn lá gan, anh dám phản kháng sao?
Nhìn thấy Bạch Mộ Phong mỉm cười tiến lên, Lý Anh Kiệt chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh theo bản năng, trầm giọng nói: “Đừng động vào tổng giám đốc Bùi, nếu không…”
“Rầm..: Bạch Mộ Phong trực tiếp lấy súng ra, nổ súng.
Đùi Lý Anh Kiệt trúng đạn, hét lên thảm thiết, ngay sau đó máu tươi giàn giụa, anh ta ôm vết thương sắc mặt vô cùng khó coi.
Toàn trường đều yên tĩnh như chết lặng, đặc biệt là lúc thấy máu tươi trên đất, vẻ mặt tất cả mọi người hoảng hốt.
Trong quá khứ, cho dù chiến đấu thế nào, ra tay thế nào, đều cơ bản không có ai dùng súng.
Nhưng Bạch Mộ Phong nhìn thì cười tít mắt, không thể ngờ tới là một tên nham hiểm, vừa ra tay đã dùng súng.
Lôi Tuấn Quang nhíu mày, tiến lên trước nói: “Bạch Mộ Phong, chỗ chúng tôi không phải là nơi anh có thể tới quấy rối…”
“Pằng…