Chương 70: Đến cửa hỏi tội
“Thông báo của luật sư?” Lâm Ẩn vô cùng hứng thú, cầm lấy tập văn kiện ở trêи bàn lên xem.
Đây là một tập văn kiện thông báo có chữ ký của luật sư văn phòng luật ở Vương thị, nói rằng Lâm Ẩn có ác ý làm tổn hại đến đồ cổ quý giá có giá trị sáu mươi triệu – đôi bình sứ những năm Thành Hóa được Quan Diêu phủ Ngụy Quốc ngự chế thời nhà Minh – của người ủy thác là Vương Tử Văn. Vài ngày nữa sẽ khởi kiện Lâm Ẩn đòi bồi thường sáu mươi triệu giá trị món đồ cổ, mười triệu phí tổn thất tinh thần, mười triệu phí tổn thất danh dự, mười triệu phí thay quyền ủy thác…
Gộp cả đống lại, tổng tiền ở mục được yêu cầu bồi thường lên đến một trăm triệu!
Hơn nữa ở trêи đấy còn hàng loạt các điều khoản nói rất tỉ mỉ chi tiết, cứ như thật sự có chuyện như vậy đã xảy ra.
Trong đống văn kiện này, chẳng những có thông báo của luật sư, mà còn có giấy chứng nhận thẩm định hàng thật của các hiệp hội sưu tầm đồ sư thành phố Thanh Vân, hiệp hội giám định đồ cổ, cùng với rất nhiều chuyên gia sưu tầm khác liên danh lại ký tên lên…
Lâm Ẩn thấy hơi buồn cười, cũng phải lắc đầu đôi cái.
Tên Vương Tử Văn này còn muốn đổi trắng thay đen nữa à, tên ngu kia mua một đôi bình sứ giả với giá ba mươi triệu, giờ muốn trả đũa ngược lại bảo mình phải bồi thường một khoản sáu mươi triệu? Còn yêu cầu thêm phí tổn thất danh dự nữa?
Hắn có danh dự gì trong giới sưu tầm ở thành phố Thanh Vân sao?
Đúng là kẻ bỉ ổi không ai địch nổi.
“Tên rác rưởi Lâm Ẩn kia, cậu đọc hiểu không? Sáng sớm tập văn kiện thông báo của luật sư này đã được truyền từ trêи xuống dưới khắp cả tập đoàn rồi.” Trương Hồng Quân trầm giọng nói: “Hôm qua cậu cố ý làm tổn thất đến tài sản riêng của cậu Vương ở Minh Bảo HIên, hành vi này đã hoàn toàn bêu xấu mặt mũi của tập đoàn chúng tôi! Cũng bêu xấu cả mặt mũi nhà họ Trương nữa”
“Đâu chỉ là bêu xấu mặt mũi, cậu ta quả thật là tên tai ương chuyên gieo họa!” Trương Hồng Hiên không chút khách khí mà nói: “Bây giờ cậu cả nhà họ Vương đã chuẩn bị tổ chức buổi họp báo, tuyên truyền chuyện này ra ngoài, ảnh hưởng vô cùng xấu, sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của tập đoàn chúng ta.”
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Sao không nói đến chân tướng sự việc đi, ai có mắt cũng biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Đây là chuyện riêng của tôi, liên quan gì đến các ông?”
“Cũng lớn lối đấy, liên quan gì đến chúng tôi à?” Trương Hồng Quân giận dữ cười.
Ông ấy không ngờ một thằng nhóc vô dụng ở rể nhà họ Trương như Lâm Ẩn đây khi đối mặt với bác cả của gia tộc – là người cầm quyền của thế hệ này ở nhà họ Trương, mà lại dám kiêu căng ngông cuồng đến vậy?
Chẳng phải anh nên ăn nói khép nép, đàng hoàng nói chuyện với ông ấy sao?
“Chà chà, người như Lâm Ẩn mà còn trà trộn vào ban quản lý cấp cao để làm trợ lý giám đốc nữa cơ, giờ thì bị người ta mời luật sư khởi tố rồi.”
“Tôi thấy thông báo của luật sư kia rồi, người ta đòi bồi thường một trăm triệu, với thủ đoạn của cậu cả nhà họ Vương thì trận hầu tòa này anh ta thua chắc rồi!”
“Tôi thấy Lâm Ẩn xong đời thật rồi, đừng bảo là một trăm triệu, mười triệu thôi cũng đã vắt sạch máu của anh ta rồi ấy chứ, coi bộ chẳng mấy chốc là phải cút khỏi công ty.”
“Đâu chỉ là cút khỏi công ty? Không nghe người ta nói sao? Anh ta bị đuổi ra khỏi nhà rồi, chẳng mấy chốc sẽ thành tên đầu đường xó chợ thôi.”
Một đám quản lý cấp cao của tập đoàn thuộc phe phái Trương Hồng Hiên đều cười trêи sự đau khổ của người khác.
“Bác cả, bác ba, chuyện gì thế ạ?”
Lúc này, sự ồn ào ở bên ngoài đã khiến Trương Kỳ Mạt phải để ý, cô vội chạy ra khỏi văn phòng của mình, trêи mặt lộ vẻ lo lắng nhìn Lâm Ẩn.
“Ồ, Kỳ Mạt, vừa khéo cháu cũng ở đây, bác còn đang định gọi cháu ra.” Trương Hồng Quân nghiêm nghị nói: “Con nhìn đi, tên oắt Lâm Ẩn này gây sự. Bây giờ cậu cả nhà họ Vương muốn khởi kiện nó, đòi bồi thường một tỷ, bây giờ ngay cả tập đoàn cũng bị bêu xấu theo cậu ta rồi.”
Sắc mặt của Trương Kỳ Mạt lộ vẻ nghi ngờ, đi đến trước mặt Lâm Ẩn, nhìn thông báo của luật sư cũng giấy chứng nhận giám định của chuyên gia, mặt lập tức trắng bệch lại, trở nên vô cùng phẫn nộ.
“Bác cả, bác ba, đây rõ ràng là vu hãm vô cớ mà! Lúc ở Minh Bảo Hiên cháu cũng có mặt đấy.” Trương Kỳ Mạt không phục bảo: “Chuyện hoang đường mực này mà các bác cũng tin tưởng à? Nó vốn là đồ giả.”
“Ầy, Kỳ Mạt à, sao cháu vẫn còn nói đỡ cho tên vô dụng này vậy?” Trương Hồng Hiên giả vờ thở dài nói: “Chứng cứ xác thực đã ở đây rồi, giấy giám định của các hiệp hội sưu tầm lớn cùng giấy chứng thực là hàng thật của các chuyên gia đã đều có cả, lẽ nào lời nói của mỗi Lâm Ẩn còn có uy tín hơn tất cả người trong nghề gộp lại?”
“Lại thêm nhìn cái bộ nghèo kiết xác của Lâm Ẩn đi, thắng được trận kiện tụng này không?” Vẻ mặt Trương Hồng Hiên vô cùng xem thường mà bảo: “Cậu chủ nhà họ Vương bên kia đã nắm chắc phần thắng rồi, nó chắc chắn phải bồi thường, đền không nổi thì tội còn nặng hơn, nghiêng về xâm hại nghiêm trọng tài sản người khác! Phải biết, cố ý làm hư xe của người khác đã có thể bị phạt rồi, còn như món đồ cổ sáu mươi triệu này, chắc chắn sẽ cân nhắc đến mức phạt ngồi tù!”
“Thế thì vô lý quá?” Trương Kỳ Mạt có chút không dám tin, thủ đoạn của tên Vương Tử Văn này hèn hạ thật.
“Vô lý? Có gì mà vô lý chứ, đây là chuyện vô cùng nghiêm túc đấy.” Trương Hồng Quân nghiêm mặt bảo: “Kỳ Mạt, bác cả có lòng tốt khuyên cháu, tránh xa tên rác rưởi này một chút, nếu không sớm muộn gì cháu cũng bị nó hại chết đấy.”
“Kỳ Mạt, việc này bác ba thật lòng khuyên bảo cháu. Có lẽ do cháu chưa trải đời nhiều, cháu nghĩ lại cho kỹ đi, nhân vật có năng lực lớn như cậu cả nhà họ Vương đã muốn chỉnh Lâm Ẩn thì có nhiều cách lắm.” Trương Hồng Hiên dùng giọng điệu của trưởng bối mà dạy dỗ: “Thằng Lâm Ẩn kia cứ tự nghĩ mình có chút khôn lỏi với tí hiểu biết về sưu tầm, nhưng tên ngu si tứ chi phát triển này lại không hiểu rằng dù có chút ít tài lẻ ấy thì có ích gì chứ? Người ta vừa có quyền có thế, nói nó là đen thì chính là đen, bây giờ là một ví dụ đấy, còn ai dám nói lúc trước Lâm Ẩn giám định chính xác không?”
Nói xong, Trương Hồng Hiên nở nụ cười lạnh: “Kỳ Mạt, nhìn cho rõ đi, bây giờ chỉ dựa vào địa vị và thực lực của một người đàn ông mới nói là chứng minh rõ ràng nhất. Tên rác rưởi Lâm Ẩn này so với cậu cả nhà họ Vương à, ha ha, còn kém xa nhiều lắm. Bản thân cháu cũng phải nghĩ cho cẩn thận về đề nghị bác hai nói cho cháu.”
“Ồ. Chẳng lẽ mấy người cảm thấy có tiền có thế là có thể chơi đùa với pháp luật được à?” Lâm Ẩn cười gằn rồi lắc đầu.
“Đúng đấy! Ông đây nói cho mày biết, ông có tiền là có thể chơi đùa được với pháp luật đấy? Mấy đứa dân đen như mày thì biết luật cái đếch gì?”
Lúc này, một giọng nói vô cùng ngông cuồng hống hách truyền từ ngoài cửa vào.
Vương Tử Văn mặc một cái áo bành tô lòe loẹt, dẫn theo mấy tên tay sai Tần Phi, bước vào phòng làm việc của tập đoàn Trương thị một cách nghênh ngang.
“Cậu Vương đến rồi sao, ngồi đi, uống tách trà nào.” Trương Hồng Hiên nịnh bợ nói, ân cần đưa lên cho Vương Tử Văn một tách trà nóng.
Trương Hồng Quân mỉm cười gật đầu với Vương Tử Văn, dáng vẻ khá rụt rè.
Tuy ông ấy không có thực lực bằng Vương Tử Văn, nhưng dù sao cũng có đứa con rể đường đường là Tôn Hằng người thừa kế của nhà họ Tôn, cùng chiếm được chút thân phận trong tay, không cần phải nịnh nọt như thằng ba.
“Tên oắt vô dụng nhà mày, lần trước dám giả vờ nói với tao là đồ giả, tao tìm một chuyên gia giám định đã khẳng định nó là thật rồi.” Vương Tử Văn cười gằn nói, rồi liếc mắt sang nhìn Trương Kỳ Mạt: “Kỳ Mạt, bay giờ em nhìn cho kỹ đi, tên Lâm Ẩn này không chỉ dốt nát, mà còn là một kẻ vô cùng nham hiểm đê tiện.”