Lọc Truyện

Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người. Bọn họ đều kinh ngạc, hoảng hốt, khiếp sợ nhìn Diệp Thiên. Không thể tin được hắn lại có nhiều thần sắc đa dạng như vậy.

Đường đường là Tán tiên cấp thứ tám của cảnh giới Đại La!

Nhưng lại bị Diệp Thiên dùng kiếm chém làm đôi sao?

Sức mạnh này thật là quá kinh khủng!

Quả là đáng sợ!

“Rút! Rút mau! Diệp Thiên này tạo phản rồi, hắn không còn là Diệp Thiên trước đây nữa. Nếu không rút mau, chúng ta sẽ chết chắc!”

Một người nào đó hét lên.

Trong nháy mắt, hàng trăm vị Tán tiên cảnh giới Đại La xung quanh Diệp Thiên đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy, mỗi người một ngả như người thường thấy ma.

“Muốn chạy sao? Không có cửa đâu!”

Diệp Thiên lạnh lùng nói rồi triển khai công pháp mới luyện được.

“Dung Luyện Càn Khôn!”

Vừa dứt lời, một vòng khí lớn lan rộng ra từ dưới chân hắn. Nó lan rộng ra tứ phía với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã hình thành một cái đáy lò dưới chân tất cả những vị Tán tiên đang ra sức chạy trốn. Sau đó dưới sự điều khiển của Diệp Thiên, dòng khí hình chữ “U” được nâng lên, tạo thành một cái lò khổng lồ. Đồng thời, đỉnh lò cũng nhanh chóng được đóng lại, nhốt tất cả những Tán tiên đang chạy trốn ở bên trong.

“Không ổn rồi! Chúng ta bị nhốt ở trong rồi!”

Đám Tán tiên cuống cuồng, hoảng sợ.

“Mau tập hợp lại một chỗ, cùng nhau phá vỡ phong tỏa, xông ra ngoài!”

Một vị Tán tiên hét lên.

Không đợi bọn họ ra tay, Diệp Thiên điều khiển công pháp, khiến cho toàn bộ không gian trong lò lập tức cháy rực. Dưới sự thiêu đốt của biển lửa cuồn cuộn này, trong nháy mắt, tiếng la hét thảm thiết vang lên.

Chỉ một lúc sau, tiếng la hét dần dần biến mất, nhưng biển lửa vẫn tiếp tục bốc cao.

Cho đến khi Diệp Thiên tiêu tán công pháp thì biển lửa mới biến mất. Hàng trăm vị Tán tiên đều hóa thành không khí, bốc hơi trong không khí, không để lại một hạt tro nào.

Ừng ực!

Đám người Tôn Ngộ Không vô cùng kinh hãi đến mức nuốt nước bọt ừng ực, chỉ cảm thấy rằng công pháp này quá trái ngược với tự nhiên!

Sử dụng nó cho các trận chiến nhóm, chỉ mất vài giây. Đúng là rất tốt!

Bất kể là bao nhiêu người, chỉ cần tu vi không quá cao, đã có thể trực tiếp nấu sạch chúng trong một cái lò, có thể tiết kiệm được rất nhiều thứ.

“Lợi hại quá! Công pháp này quá lợi hại rồi!” Tôn Ngộ Không giơ ngón tay cái lên, tấm tắc khen ngợi hắn.

Diệp Thiên nhếch mép cười, quay trở lại phi thuyền, nói: “Đi, về núi Mã Nhĩ thôi. Những ngày gian khổ của chúng ta sắp kết thúc rồi!”

Dứt lời, Diệp Thiên điều khiển phi thuyền bay nhanh về hướng núi Mã Nhĩ.

Chỉ cần đến núi Mã Nhĩ và lấy lại được ký ức trong núi Mã Nhĩ là có thể tăng tu vi lên cấp thứ năm của Thái Thượng Kính rồi. Không phải là chấm dứt những ngày gian khổ này sao?

Ít nhất, với sức mạnh của cấp thứ năm của Thái Thượng Kính, đám Tán Tiên ở cả trần gian và Thiên Đình có khả năng bắt được hắn cũng không còn nhiều nữa. Không phải như trước đây, bất cứ sức mạnh nào của Thái Thượng Kính cũng có thể cản đường đi của hắn.

Không bao lâu, sau khi bọn người Diệp Thiên rời đi, Câu Trần Đại Đế và Hắc Đế cũng dẫn người đến núi Thiện Kiến.

Nhưng nhìn thấy núi Thiện Kiến bị san phẳng, đám người Câu Trần Đại Đế đều cau mày.

“Chúng ta đến muộn rồi. Vừa rồi ở đây chắc chắn đã xảy ra một trận chiến lớn. Chắc là trận chiến để truy bắt đám người Diệp Thiên. Trên mặt đất chỉ có một thi thể. Là thi thể của Tán tiên. Có thể đám người Diệp Thiên đã trốn thoát rồi.” Câu Trần Đại Đế từ từ nói.

Bắc Hắc Đế gật đầu.

Đúng lúc này, đột nhiên có người hét lên: “Câu Trần Đại Đế, Bắc Hắc Đế. Nhìn xem, ở đây cũng có một đàn thờ giống như ở núi Tượng Mũi!”

Lời vừa dứt, Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế đã nhìn theo hướng người đó chỉ. Quả nhiên, ở một góc của đống đổ nát đã bị san phẳng, bọn họ phát hiện ra di chỉ của một cái đàn thờ.

Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế bay về phía di chỉ. Lập tức, họ đều cau mày lại.

“Chiếc đàn thờ này đúng là giống hệt như chiếc đàn thờ ở núi Tượng Mũi!” Câu Trần Đại Đế vô cùng kinh ngạc, không biết bảo bối gì ở trong đàn thờ này đã bị lấy đi.

Lúc này, Bắc Hắc Đế mới nói: “Núi Tượng Mũi và núi Thiện Kiến đều là một trong chín ngọn núi thần lớn của Thiên Giới. Trên hai ngọn núi thần này đều cất giấu những đàn thờ thần bí. Mà đám người Diệp Thiên từ núi Tượng Mũi chạy đến núi Thiện Kiến. Không phải bọn chúng phá đàn thờ để tìm kiếm bảo bối trong đó đó chứ?”

“Nếu đúng như vậy thì nơi tiếp theo mà bọn chúng tới có phải là một trong bảy ngọn núi thần còn lại trong chín ngọn núi thần không?”

Bắc Hắc Đế vừa dứt lời, ánh mắt của Câu Trần Đại Đế đã sáng lên. Ông ta chợt hiểu ra: “Bắc Hắc Đế nói rất có lý. Bọn chúng nhất định sẽ phá những đàn thờ khác”.

“Mà chín ngọn núi thần này nằm rải rác ở bốn Bộ Châu lớn. Mỗi Bộ Châu đều có hai ngọn núi thần, giữa bốn Bộ Châu lớn còn có một ngọn núi Tu Di ở giữa biển.

“Nếu ta đoán không sai, năm đó Diệp Thiên chỉ là một Thái Ất Tán tiên, tu luyện trong một đạo viện mờ ảo ở thành Trường An. Trong một khoảng thời gian ngắn cậu ta đã có thể đánh bại Dương Tiễn và Na Tra. Mà ở ngoại ô Thành Trường An còn có một ngọn núi thần. Ta nghe Dương Tiễn, Na Tra từng nói rằng họ đã sai một con chồn tinh ở ngọn núi thần đó ám sát Diệp Thiên. Nhưng cuối cùng bọn họ lại thất bại. Rất có thể Diệp Thiên đã chạy lạc vào đàn thờ khi bị chồn tinh truy đuổi. Và sau đó cậu ta được hưởng lợi từ đàn thờ đó. Vậy nên sức mạnh của cậu ta mới tăng nhanh như vậy.”

“Nhưng lúc đó cậu ta không hề biết rằng cả chín ngọn núi thần đều có đàn thờ. Mãi cho đến khi cậu ta đến Nam Chiêm Bộ châu và vô tình chiếm được bảo bối từ hai đàn thờ trên núi thần ở Nam Chiêm Bộ châu. Lúc này cậu ta mới luyện được một sức mạnh to lớn như vậy, cũng có thể thiết lập một pháp trận để bao vây ta.”

“Nếm được quả ngọt rồi, khi bị đuổi giết trên biển, cậu ta mới chạy đến núi Tượng Mũi. Sau đó, cậu ta phá đàn thờ ở núi Tượng Mũi. Vậy nên, đền thờ của bốn ngọn núi thần ở Đông Thắng Thần Châu và Nam Chiêm Bộ Châu đã bị cậu ta phá hết rồi. Bây giờ cậu ta mới chạy đến Bắc Câu Lô Châu. Đàn thờ thứ nhất ở núi Thiện Kiến đã bị phá. Nghĩa là cậu ta đã phá được năm cái đàn thờ rồi.”

Hắc Đế gật đầu: “Câu Trần Đại Đế phân tích rất có lý. Nếu không thì Diệp Thiên sẽ không thể từ một Thái Ất Tán tiên, sau ba năm, đã có đủ sức mạnh để bóp nát Dương Tiễn và Na Tra được. Chắc chắn cậu ta may mắn có được bảo bối trong đàn thờ nên sức mạnh mới tăng vọt như vậy.”

“Mà hai ngọn núi thần ở Bắc Câu Lô Châu là núi Thiện Kiến và núi Mã Nhĩ. Nếu ta đoán không sai, bây giờ Diệp Thiên đang trên đường đến núi Mã Nhĩ.”

Câu Trần Đại Đế gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy!”

“Vậy chúng ta mau xuất phát, đến núi Mã Nhĩ thôi!” Hắc Đế nói.

“Được!” Câu Trần Đại Đế nói: “Nhưng đề phòng chúng ta lại tới trễ một lần nữa, để cho Diệp Thiên trốn thoát, chúng ta phải phái người trở về thông báo cho Ngọc Đế, để Ngọc Đế lập tức phái người tới mai phục ở hai ngọn núi thần ở Tây Ngưu Hạ Châu.”

“Đến núi Mã Nhĩ, tốt nhất là chúng ta nên bắt được Diệp Thiên. Nếu không bắt được, để cho cậu ta chạy đến Tây Ngưu Hạ Châu, phá hai chiếc đàn thờ ở đó. Chắc chắn cậu ta sẽ mắc bẫy.”

“Tạm thời bỏ qua núi Tu Di. Muốn tới núi Tu Di thì phải vượt một đoạn đường biển xa. Hơn nữa mạng lưới truyền âm của chúng ta đều ở trên biển. Chỉ cần cậu ta vượt biển, chúng ta sẽ tới núi Tu Di ngay lập tức, không sợ không bắt được cậu ta.”

“Được.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT