Văn Tuyết Tâm vừa dứt lớn, liền đẩy Diệp Chiến vào lòng Đóa Đóa, ngay cả một câu tạm biệt cũng chưa kịp nói với con trai của mình. Cho dù vô cùng không nỡ, nhưng cô vẫn lao ra khỏi hào quang.
Cô đã không còn cách nào khác, ba vị thủ lĩnh Triệu Quân Thành, Vương Khôi và Khâu Phi vì ngăn chặn tai họa cho Diệp Thiên đã bị nổ tung thành màn sương máu. Tôn Ngộ Không mặc dù không chết, nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể tiếp tục ngăn cản tai họa cho Diệp Thiên.
Bây giờ Câu Trần Đại Đế và Chân Võ Đại Đế lại ra tay một lần nữa, nhưng bên bọn họ chỉ còn lại ba người là cô, Đóa Đóa và Diệp Chiến. Đóa Đóa đã phải chặn các cuộc tấn công của Câu Trần Đại Đế. Nếu như cô không chặn đòn tấn công của Chân Võ Đại Đế, một khi Diệp Thiên bị đánh trúng, thì trụ cột trong nhà sẽ bị sụp đổ. Cuối cùng kết quả không chỉ có mình cô chết, mà ngay cả Đóa Đóa và Diệp Chiến cũng sẽ chết.
Vì thế cô không còn lựa chọn nào khác, cho dù không nỡ rời xa Diệp Chiến, không nỡ rời xa Đóa Đóa thế nào, cô vẫn phải dứt khoát đi chặn cho Diệp Thiên.
Mặc dù biết rằng lần ngăn chặn này sẽ vạn kiếp bất phục*, nhưng cô vẫn quyết định làm như vậy.
(*muôn đời muôn kiếp không thể quay lại)
Bởi vì cô không muốn Diệp Thiên xảy ra chuyện gì, không muốn Đóa Đóa và Diệp Chiến xảy ra chuyện gì. Nếu có thể dùng mạng sống của mình để cứu bọn họ, cô sẽ không do dự.
Ngay sau đó, cô liền đến trước kim quang.
"Tuyết Tâm! Đừng! Mau tránh ra!"
Hai mắt Diệp Thiên như muốn nổ tung, căng cổ họng ra gào thét, đồng thời liều mạng giãy dụa, muốn đi đến đẩy Văn Tuyết Tâm ra. Nhưng sự giam cầm của uy áp quá mạnh, khiến hắn hoàn toàn không thể thoát ra được.
"Mẹ Tuyết Tâm! Hức hức..."
Đóa Đóa bắt đầu gào khóc, nếu làm mẹ tránh ra thì bố sẽ phải chết, nếu không làm mẹ tránh ra thì mẹ sẽ phải chết. Bố và mẹ một trong hai người sẽ phải chết, Đóa Đóa không biết phải lựa chọn thế nào.
"Người xấu, không được phép làm hại mẹ tôi, các người không được phép làm hại mẹ tôi!"
Diệp Chiến gần ba tuổi, nên cũng đã hiểu chuyện. Cậu bé tận mắt nhìn thấy Triệu Quân Thành và những người khác từng người một bị nổ tung, thế nên biết rằng nếu mẹ mình qua đó, cũng sẽ bị nổ tung, vậy thì cậu sẽ không còn mẹ nữa. Vì thế cậu liền tức giận hét lên với Câu Trần Đại Đế và Chân Võ Đại Đế.
"Diệp Chiến, mẹ đi rồi, sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời bố, biết chưa?"
"Còn nữa, Diệp Thiên, nếu như anh có thể thoát khỏi kiếp nạn này, thì hãy tìm cho Diệp Chiến một nơi để nó có thể bình yên lớn lên, đừng đưa nó vào mạo hiểm nữa. Con đường sau này, mấy bố con phải trân trọng. Nếu như có kiếp sau, em vẫn muốn..."
Văn Tuyết Tâm còn chưa nói xong, Kim Quang đã đánh trúng cô.
Bùm!
Một tiếng nổ mạnh.
Màn sương máu ngập tràn hư không.
Cùng với Diệp Thiên đi từ Đông Thắng Thần Châu đến Nam Chiêm Bộ Châu, cùng nhau chạm trán với bọn sơn tặc cản đường, cùng nhau chiến đấu với sơn tặc, cùng nhau đi đến Hắc Phong trại, ở Hắc Phong trại bái đường thành thân, cùng nhau với Hắc Phong Trại chiến đấu chống lại liên minh ba trại, cùng nhau chống lại cuộc vây quét của thiên binh lính thiên tướng do Dương Tiễn và Na Tra dẫn đầu. Nhìn Diệp Thiên từng bước lớn mạnh, nhìn Diệp Chiến lớn khôn từng ngày. Cô cứ nghĩ rằng cả gia đình sẽ có thể hạnh phúc cả đời, thế nhưng lại bị thiên đình từng bước đẩy vào con đường cùng.
Cả quãng đường bị truy sát, cô chưa từng oán hận, cũng chưa từng hối hận. Ảo tưởng đến ngày mây mù tan biến lại nhìn thấy mặt trời, lúc đó cả gia đình sẽ tiếp tục sống vui vẻ, hạnh phúc.
Cô còn muốn sinh cho Diệp Thiên vài đứa con nữa, sinh cho Đóa Đóa và Diệp Chiến thêm vài đứa em trai, em gái. Cô muốn nhìn thấy con trai con gái quây quần quanh cô và Diệp Thiên, để Diệp Thiên quên đi quá khứ đau buồn, bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Cô rất muốn cùng Diệp Thiên đi đến răng long đầu bạc, cũng rất muốn nhìn thấy Diệp Chiến trưởng thành.
Nhưng cô không ngờ, đây lại là dấu chấm hết của cuộc đời mình.
Cô chỉ có thể cùng hai cha con đi đến đây thôi.
Cô mệt rồi, cô muốn nghỉ ngơi, cô phải đi tìm ông nội yêu thương cô.
"Tuyết Tâm!"
"Mẹ!"
"Mẹ Tuyết Tâm!"
Diệp Thiên, Diệp Chiến và Đóa Đóa gào khóc tê tâm liệt phế.
"A!"
Diệp Thiên muốn phát điên rồi, hắn chưa từng đau đớn như vậy. Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu chết ngay trước mặt, nhưng lại lực bất tòng tâm. Cảm giác đau lòng đó mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ có bản thân hắn biết rõ nhất.
"Aizz!"
Chân Võ Đại Đế thở dài.
"Cô vốn dĩ không định giết cô ta, nhưng sao cô ta lại chịu chết cơ chứ. Cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thanh toàn cho cô ta."
Câu Trần Đại Đế an ủi: “Hắc Đế, không cần tự trách mình, con đường này là do cô ta tự mình lựa chọn. Cô ta đã hại chết Văn Trọng, cuối cùng hại chết bản thân cô ta. Không thể trách ai khác, có trách thì trách ban đầu cô ta không nên chống đối kháng thánh chỉ của Ngọc Hoàng, không nên cùng Diệp Thiên bỏ trốn, như thế sẽ không phải đối mặt với một loạt chuyện phía sau, Văn Trọng sẽ không chết, cô ta cũng sẽ không chết."
"Tóm lại, vạn vật trên đời đều có vận mệnh của nó. Mình gieo xuống nhân nào, sẽ phải gặt quả báo của mình. Thế nên không thể trách chúng ta được, là do cô ta gieo gió gặt bão mà thôi."
"Ừm."
Chân Võ Đại Đế gật đầu, cảm giác áy náy trong lòng cũng giảm bớt rất nhiều.
"Huhuhu..."
Diệp Chiến khóc đến tê tâm liệt phế: “Hai người xấu xa các người đã giết chết mẹ tôi, tôi phải giết các người để báo thù cho mẹ!"
Diệp Chiến bắt đầu vùng vẫy trong lòng chị gái, muốn đi đến giết chết Câu Trần Đại Đế và Chân Võ Đại Đế. Đóa Đóa ôm chặt lấy cậu bé không cho cậu đi qua. Cậu bé liền ném con chó đen do Hắc Kỳ Lân biến thành ra, hét lên: “Tiểu Hắc, cắn chết bọn họ, trả thù cho mẹ của ta."
Con chó đen biến thành Hắc Kỳ Lân, rồi lao về phía Câu Trần Đại Đế và Chân Võ Đại Đế.
"Hắc Kỳ Lân, mau trở lại!"
Đóa Đóa hoảng hốt hét lên.
Nhưng con Hắc Kỳ Lân này cũng có tình cảm. Chủ nhân Văn Trọng đã bị Câu Trần Đại Đế giết chết, cháu gái của chủ nhân cũng bị Câu Trần Đại Đế giết chết. Nó biết rằng bản thân không thể trả thù nổi, nhưng nó có thể ngăn cản Câu Trần Đại Đế và những người khác ra tay với Diệp Thiên, tranh thủ cho Diệp Thiên một chút thời gian.
"Nghiệt súc tìm chết!"
Nhìn thấy Hắc Kỳ Lân vồ đến, Câu Trần Đại Đế đánh ra một chưởng.
Ngay khi kim quang chuẩn bị đánh vào Hắc Kỳ Lân, Tôn Ngộ Không bay lên, chặn lại kim quang và bị kim quang đánh cho nổ tung.
Tôn Ngộ Không được sinh ra từ đá, là tạo vật vô hình trung không thuộc về Tam giới. Giết không chết được, mà phải dùng phương pháp đặc biệt mới có thể giết chết. Nếu không, sau khi nổ tung, hắn vẫn có thể khôi phục lại hình dạng ban đầu, chém đầu cũng có thể biến ra một cái đầu mới.
Tóm lại, chỉ cần một tế bào còn tồn tại, hắn có thể biến ra một nguyên hình mới.
Lúc Câu Trần Đại Đế muốn tấn công Hắc Kỳ Lân một lần nữa, Đóa Đóa đã kịp đuổi đến, nhảy lên lưng của Hắc Kỳ Lân, như vậy mới có thể tránh cho Hắc Kỳ Lân bị giết.
Đúng lúc Câu Trần Đại Đế và Chân Võ Đại Đế lại chuẩn bị ra tay với Diệp Thiên.
Đùng!
Một tiếng nổ lớn vang trời, Thái Thượng Lôi Kiếp chuẩn bị rất lâu đã đánh xuống.
Xuất hiện cùng với lôi kiếp là một vòng Pháp Tắc bao lấy Diệp Thiên, nhưng không phải để bảo vệ hắn, mà là vì khi lôi kiếp đánh xuống, sợi uy áp sẽ bị lôi kiếp đánh vỡ, nếu không có vòng Pháp Tắc này quấn quanh Diệp Thiên, tránh cho người chịu độ kiếp không chịu được chạy trốn. Vì thế mỗi người độ kiếp đều có Pháp Tắc quấn quanh, không cho người độ kiếp không chịu được muốn chạy trốn, mà phải chịu cho đến chết.
Tóm lại, một khi độ kiếp bắt đầu, thì đừng nghĩ đến việc dừng lại. Nếu như độ kiếp thành công, sẽ nhận được một sinh mạng mới. Nếu như chết dưới lôi kiếp, . đây là Thiên Đạo Pháp Lệnh do Thái Nhất lập ra từ ban đầu, và vẫn được tiếp tục cho đến nay.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!