Câu Trần Đại Đế đã đánh nhau qua lại với Diệp Thiên rất nhiều lần, cũng coi như sợ Diệp Thiên, mỗi lần đều cho rằng Diệp Thiên chắc hẳn sẽ chết, lại luôn có kỳ tích xuất hiện giúp hắn ta chạy thoát.
Cho nên, bây giờ ông ta không dám khinh thường, lập tức giết chết Diệp Thiên mà không kéo dài thời gian nữa, để tránh khỏi tình huống có biến, lại để cho Diệp Thiên thoát được một kiếp.
Mà dưới tình huống đang độ kiếp. Phải luôn giữ tập trung một cách tuyệt đối, chỉ cần lực chú ý không tập trung một chút thôi, sẽ không chịu nổi mà bị tiêu diệt ở dưới lôi kiếp.
Bây giờ Diệp Thiên độ kiếp ở đây, ông ta giết Diệp Thiên không được, nhưng có thể khiến tâm trí Diệp Thiên đại loạn, mà phương pháp hữu hiệu nhất để khiến tâm trí Diệp Thiên đại loạn, chính là khiến con của Diệp Thiên chết trước mặt hắn.
Ông ta cũng không tin, giết chết con trước mặt Diệp Thiên, Diệp Thiên còn có thể chuyên tâm độ kiếp, chỉ cần hắn không chuyên tâm, ắt sẽ bị lôi kiếp hủy diệt!
Rầm rầm ầm!
Lôi kiếp một tia lại một tia, theo nhau kéo đến oanh tạc lên người Diệp Thiên.
Diệp Thiên cắn chặt hàm răng. Toàn tâm tập trung độ kiếp.
Hắn nhất định phải độ kiếp thành công, bảo vệ an toàn cho con, sau đó sẽ giúp đám người Văn Tuyết Tâm và Triệu Quân Thành báo thù, cho nên hắn không dám chậm trễ chút nào, mặc dù nội tâm đang đau đớn không gì sánh được, nhưng hắn tạm thời vứt nó ở đằng sau, độ kiếp quan trọng hơn, không thể vì đau đớn mà rối loạn tâm trí để bị đánh bại dưới lôi kiếp.
"Mẹ. Người mau đứng lên đi mẹ, Chiến Nhi muốn mẹ, huh u hu. . ."
Chiến Nhi quỳ gối bên vũng máu đỏ thẫm trên mặt đất, gào khóc, chết đi sống lại.
Đôi mắt to của Đóa Đóa cũng khóc sưng lên, quỳ trên mặt đất ôm em trai khóc rống lên.
Tôn Ngộ Không ngồi dưới đất, sắc mặt đau thương không gì sánh được, cũng liên tục lau nước mắt.
Hắc Kỳ Lân quỳ rạp trên mặt đất, tiếng rên rỉ thấu trời đất.
Câu Trần Đại Đế và Chân Võ Đại Đế cùng với thuộc hạ, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt đứng nhìn, giống như ở trong mắt bọn họ, đám người Đóa Đóa chỉ là con kiến hôi, bọn họ sẽ không vì đám người này khóc mà sinh lòng thương hại, lại không bị tiếng khóc làm cảm hóa mà đau buồn.
Bọn họ đều là những lão quái vật đã tu luyện hàng nghìn năm, tâm trí từ lâu đã bị năm tháng sông dài, tôi luyện đến cứng như bàn thạch rồi. Hơn nữa cũng đã trải qua rất nhiều sinh ly tử biệt, cho nên đã sớm đã cảm thấy sinh tử rất nhạt nhẽo.
Thái Thượng Lôi Quyết, vô cùng lâu và dày vò, đây là một quá trình thăng cấp từ Kim Tiên thành Thiên Tôn, cho nên phải trải qua khảo nghiệm vô cùng tàn khốc, phải gánh tám trăm mười đạo lôi kiếp, mới thành chính quả.
Bây giờ Diệp Thiên đã chịu hơn ba trăm đạo lôi kiếp rồi, cũng không có xuất hiện dấu hiệu không chịu được, giống như lúc bắt đầu, vô cùng ổn, có thể nói là kiên trì.
"Lúc này đã hơn ba trăm đạo lôi kiếp rồi, hắn còn có thể vững vàng như thế, theo như bình thường mà nói, hắn có thể thành công vượt qua lôi kiếp." Chân Võ Đại Đế nói.
Câu Trần Đại Đế gật đầu: “Không đi quấy rầy hắn, để hắn ta toàn tâm toàn ý độ kiếp, từ biểu hiện của hắn mà nói, đúng là có thể thành công độ kiếp, không thể không nói Diệp Thiên này thật đúng là một yêu quái."
"Theo lý mà nói, tu vi tăng lên quá nhanh, nền móng sẽ không ổn định. Sẽ không qua nổi khảo nghiệm của lôi kiếp, kết quả chẳng những hắn vượt qua được khảo nghiệm của lôi kiếp, hơn nữa còn vững vàng thành thạo như thế, giống như người đã từng trải qua độ kiếp vậy. Thật là khiến người khác càng ngày càng không nhìn thấu hắn ta."
"Đúng vậy!" Chân Võ Đại Đế nói: “Nhớ Cô năm đó, lúc độ kiếp ở cảnh Thái Thượng, cũng vượt qua nhẹ nhàng như vậy, tu vi của hắn ta tăng lên nhanh chóng. Nền móng vẫn vững chắc như sắt thép, quả thật làm cho người ta nhìn không thấu hắn ta, thậm chí Cô cũng hoài nghi, hắn ta có phải là một vị Đại Năng viễn cổ chuyển thế ... hay không."
Câu Trần Đại Đế cười cười: “Quản hắn có phải Đại Năng viễn cổ chuyển thế hay không làm gì chứ, đối địch với Thiên Đình, cho dù hắn là thái nhất chuyển thế, cũng nghiêm trị không tha!"
Chân Võ Đại Đế gật đầu, hai người vừa trò chuyện, vừa nhìn Diệp Thiên độ kiếp, thỉnh thoảng còn có tiên pháp đánh xuống người Diệp Thiên, mặc dù biết sẽ ảnh hưởng tới thiên đạo mà giết chết Diệp Thiên, nhưng vẫn muốn xem thử một chút có thể ảnh hưởng tới tâm trí của Diệp Thiên hay không.
Kết quả là một chút tác dụng cũng không có.
Theo thời gian trôi qua. Diệp Thiên đã vượt qua sáu trăm đạo lôi kiếp, tuy rằng trạng thái không thể so với lúc bắt đầu, bắt đầu tỏ ra vẻ đau đớn, nhưng đây là hiện tượng bình thường. Bất kỳ một vị thần tiên nào chịu hớn sáu trăm đạo lôi kiếp cũng sẽ biểu hiện ra dáng vẻ đau khổ, phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Cho nên hai vị Đại Đế cũng không bởi vì Diệp Thiên thống khổ mà vui vẻ, lúc này không có nghĩa là Diệp Thiên đã độ qua lôi kiếp.
"Hai vị Đại Đế, mọi người nhìn, ánh sáng trên người con gái Diệp Thiên đã bắt đầu mờ dần, rất nhanh sẽ biến mất." Có một thủ hạ của Câu Trần Đại Đế nhắc nhở.
Hai người nhìn xuống phía dưới, quả nhiên thấy ánh sáng trên người Đóa Đóa đã càng ngày càng mờ.
"Ha ha." Câu Trần Đại Đế cười khan một tiếng, nhìn Diệp Thiên hô: “Diệp Thiên. Ánh sáng mờ ảo trên người con gái cậu, không đủ để chống đỡ đến khi cậu độ kiếp xong, đợi ánh sáng trên người nó biến mất, cậu nhìn Cô sẽ chém giết con gái của cậu như thế nào."
Diệp Thiên nghe vậy. Làm sao có thể toàn tâm tiếp nhận lôi kiếp, hắn bắt đầu không bình tĩnh, một bên độ kiếp một bên tức giận gào thét: “Lão tặc Câu Trần, ra tay với con gái tôi, ông còn có bản lãnh gì chứ? Hãy chờ tôi độ kiếp hoàn thành, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, không chết không nghỉ!"
Câu Trần Đại Đế cười nhạt: “Con gái của cậu nằm trong danh sách nhất định phải giết, Cô giết nó chỉ là đang thi hành nhiệm vụ mà thôi. Về phần cậu muốn đại chiến ba trăm hiệp với Cô, Cô tiếp nhận khiêu chiến của cậu, chờ cậu độ kiếp hoàn thành, muốn cùng Cô đại chiến bao nhiêu hiệp đi chăng nữa. Cô phụng bồi tới cùng."
Ông ta không phải sợ sau khi Diệp Thiên độ kiếp xong có thể đánh bại được ông ta, chỉ sợ gặp phải bước ngoặt, giống như Trấn Nguyên Tử hoặc Thông Thiên Giáo Chủ tới cứu Diệp Thiên, cho nên có thể nhanh chóng giết chết Diệp Thiên, ông ta sẽ không kéo dài, mà giết chết con của Diệp Thiên, làm cho tâm trí Diệp Thiên đại loạn, tin tưởng Diệp Thiên tám chín phần mười sẽ bị phân tâm mà hủy diệt dưới lôi kiếp.
Diệp Thiên nghe vậy vội hét lên: “Muốn giết con tôi cũng được, chờ tôi độ kiếp hoàn thành, ông giết tôi xong sau đó giết bọn họ cũng không muộn, đừng giết bọn họ trước khi tôi chết, tôi không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh."
"Ha ha ha!"
Câu Trần Đại Đế cười nói: “Cậu không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Cô càng muốn cậu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, để cậu biết đối kháng với Thiên Đình phải trả cái giá đắt như thế nào!"
Lúc giọng nói phát ra, ánh sáng trên người Đóa Đóa tan biến dần, Câu Trần Đại Đế liền nói ngay: “Ánh sáng đã sắp tan biến. Hãy dùng thần niệm giam giữ tỷ đệ bọn họ đi, làm cho bọn họ không thể động đậy, sau đó sẽ giết từng người bọn họ!"
Dứt lời, Câu Trần Đại Đế gọi ra kiếm Câu Trần.
"Được."
Chân Võ Đại Đế cũng gọi ra Chân Võ kiếm.
"Không được! Đừng giết hại con trai và con gái của tôi. Các người đừng giết hại bọn họ!"
Diệp Thiên vội vàng hô to, tâm trí đã rất rối loạn rồi, dưới dự công kích của lôi hiếp, hắn đã bắt đầu không chịu nổi.
"Ha ha!"
Hắn càng náo loạn. Câu Trần Đại Đế và Chân Võ Đại Đế cười càng hài lòng.
Cũng đúng lúc này, ánh sáng trên người Đóa Đóa hoàn toàn tan biến.